Căn Cứ Số 7

Chương 159: Người máy

Vô số người nhìn chằm chằm đấu trường.

Con quái vật đó đã giết Tinh Vân?

Tinh Vân không phải là một con quái vật, là tên tiến sĩ mới đúng.

Những người của nghị viện, những người trong phòng thí nghiệm, họ mới là những con quái vật ăn thịt người.

Giết hết bọn hắn!

Tên tiến sĩ tiếp tục đi về phía Hứa Mạt, nhưng vào lúc này, một tiếng rống dữ dội vang lên.

Sau lưng hắn, Ba Tư cùng những chiến binh người máy đồng thời lao ra, đối với những chiến binh kia mà nói, cuộc sống của bọn họ đã bị hắn một tay hủy hoại.

Họ chỉ có một suy nghĩ duy nhất là giết tên tiến sĩ.

Cánh tay trái của tên tiến sĩ như lưỡi đao chém ra, một chiến binh người máy bị chặt đầu.

Tay phải của hắn đâm vào Ba Tư, sư phụ Ba Tư giận dữ gầm lên một tiếng, nhưng hắn không hề né tránh, để móng vuốt sắc bén của đối phương đâm vào trong cơ thể mình.

Năng lượng mạnh mẽ khiến cánh tay xuyên qua cơ thể ông, nhưng Ba Tư đã dùng hết sức tóm lấy cánh tay của đối phương và lao về phía trước, hét lên:

-Hứa Mạt, giết hắn.

Thực lực của tên tiến sĩ quá mạnh, sư phụ Ba Tư biết rất rõ.

Nếu họ không cố gắng hết sức để có được cơ hội, tất cả họ sẽ chết ở đây.

Ba Tư hiểu, các chiến binh di truyền cũng vậy, họ lao về phía tên tiến sĩ như điên, nắm lấy tay và chân của hắn.

Tên tiến sĩ lắc lư, nhưng các chiến binh dường như dính chặt lấy hắn ta.

-Giết.

Họ họ hét về phía Hứa Mạt.

Thanh kiếm của Hứa Mạt đã làm tên tiến sĩ bị thương trước đó, Hứa Mạt có thể giết hắn ta .

-Ầm

Cơ thể Hứa Mạt như tia chớp lóe lên.

Hắn tiến về phía trước, đâm vào đầu tên tiến sĩ bằng thanh kiếm tỏa sáng rực rỡ. Tên tiến sĩ gầm lên một tiếng, vặn người tránh khỏi nhát dao của Hứa Mạt.

-Phốc…

Thanh kiếm đâm thẳng vào đầu tên tiến sĩ, máu tươi phun ra.

Nhưng dù vậy, tên tiến sĩ vẫn chưa chết, đôi mắt như quái vật của hắn ta nhìn chằm chằm vào Hứa Mạt.

Trên đao, dòng điện cuồn cuộn, Hứa Mạt gầm lên một tiếng, dùng sức chém xuống.

Âm thanh chói tai vang lên, dòng điện mạnh mẽ luân chuyển.

Cơ thể của tên tiến sĩ bị một thanh kiếm xuyên qua từ trên xuống dưới, mắt hắn ta dán chặt vào Hứa Mạt.

Hắn ta thực sự đã chết dưới tay của những con kiến trong thế giới ngầm.

Hắn không cam tâm!

Cơ thể tên tiến sĩ ngã xuống, Ba Tư cũng ngã xuống cùng hắn ta, cùng với một số chiến binh khác.

-Cha.

Lăng Dung vội chạy đến bên cạnh, đưa tay run run chạm vào gương mặt Ba Tư.

Ánh sáng đỏ tươi trong mắt Ba Tư tiêu tan, chỉ còn mang theo nụ cười.

Đôi tay run run muốn đưa lên chạm vào Lăng Dung nhưng không được.

-Lăng Dung, cha cuối cùng cũng báo thù cho mẹ, nhưng sau này ta sẽ không thể chăm sóc con.

Ba Tư rơm rớm nước mắt nhìn con gái. Ông mạnh mẽ cả đời, nhưng vào lúc này ông ấy lại rơi nước mắt. Không phải vì chết, mà là vì sau này không cách nào ở bên cạnh con gái.

Lăng Dung khóc, cô nắm lấy tay cha mình áp nó lên má, cô muốn cởi mũ bảo hiểm của ông ra.

-Đừng…

Sư phụ Ba Tư ngăn cô lại.

-Đây là vận mệnh của ta.

Sư phụ Ba Tư lẩm bẩm nói, hắn nhìn Hứa Mạt nói:

-Hứa Mạt.

Hứa Mạt nhìn sư phụ Ba Tư.

-Ta trước sao không thấy ngươi lợi hại như vậy nhỉ.

Sư phụ Ba Tư cười nói, nhưng thanh âm lại có chút yếu ớt.

Ông thực sự không ngờ rằng cậu bé trong cửa hàng bách hóa có thể tiến xa như vậy.

Chỉ là hơn một năm.

Nếu Hứa Mạt có cơ hội đi lên thế giới phía trên, nhất định sẽ trở thành vĩ nhân.

Một “nhân vật lớn” thực sự.

Hắn có thể có một quỹ đạo cuộc sống mạnh mẽ. Thật đáng tiếc khi ông không có cơ hội nhìn thấy điều.

-Giúp ta chăm sóc Lăng Dung.

Sư phụ Ba Tư cũng không dặn dò nhiều, Hứa Mạt gật đầu.

Thấy Hứa Mạt đồng ý, Ba Tư lại nhìn Lăng Dung, rồi từ từ nhắm mắt lại.

Ông ấy đang mệt.

Đã đến lúc nghỉ ngơi!



Sư phụ Ba Tư ra đi. Đi rất thanh thản.

Cuộc đời của sư phụ Ba Tư không được coi là người tốt nhưng cũng được coi là đầy thăng trầm. Cho đến khi ông ra đi, ông không quan tâm đến sự sống hay cái chết của chính mình.

Mối quan tâm duy nhất là Lăng Dung.

Hứa Mạt nhìn Lăng Dung khóc đến kiệt sức, hắn không biết nên an ủi cô thế nào, vì hắn hiểu bây giờ mọi lời an ủi đều vô nghĩa với cô.

Hắn đi đến chỗ của Tinh Vân.

Diệp Thanh Điệp đang chăm sóc Tinh Vân.

Có một mối hận thù sâu sắc giữa Diệp Thanh Điệp và cha của Tinh Vân, và lẽ ra cô phải ghét Tinh Vân. Nhưng Diệp Thanh Điệp không ghét được, đối với cô gái xinh đẹp này, tình cảm duy nhất cô có được chỉ là đồng cảm.

Cuộc đời của Tinh Vân là một quỹ đạo của ngọt ngào và cay đắng.

Từ thiên đường, đến địa ngục, đến mức Tinh Vân không còn quan tâm nhiều đến sự sống và cái chết của chính mình.

Mối quan tâm duy nhất của cô hóa ra là Hứa Mạt, một người khiến cô cảm thấy ánh sáng. Vì vậy, cô sẵn sàng chết vì Hứa Mạt.

Đúng như Tinh Vân nghĩ, năng lực tự phục hồi của cơ thể cô quả thật rất mạnh, vết thương đang dần lành lại, nhưng vẫn còn đau.

Đòn tấn công của tên tiến sĩ đã đánh trúng tim cô. Nếu là Tinh Vân trước đây thì cô ấy chắc chắn đã chết từ lâu rồi.

Nhưng sau khi tiêm hai loại chất lỏng tiến hóa gen, sức sống của cô trở nên vô cùng ngoan cường.

-Hứa Mạt.

Nhìn thấy Hứa Mạt tới gần, Tinh Vân giãy giụa muốn đứng dậy, lại căn bản không có sức lực đứng dậy.

-Đừng cử động.

Hứa Mạt nhìn Tinh Vân, trong đôi mắt đẹp của cô ấy hiện lên một nụ cười.

-Ngu xuẩn.

Diệp Thanh Điệp bên cạnh trong lòng thở dài. Con gái khi yêu đều là những kẻ ngốc.

Họ ở trước mắt đối phương sẽ không tự chủ được mà trở nên hèn mọn. Tinh Vân không tệ đến thế, nhưng Diệp Thanh Điệp có thể nhìn thấy mặc cảm của Tinh Vân trước mặt Hứa Mạt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận