Căn Cứ Số 7

Chương 110: Thấy máu

Gần đây đã phải xử lí rất nhiều, và anh cảm thấy mình không còn bình thường nữa.

Ở tầng dưới, Tô Phi nghe thấy dường như có chút âm thanh gì đó ở tầng trên, sau đó không có âm thanh nào, cô cau mày.

Hứa Mạt biết chuyện lên lầu đã xong.

Anh chuẩn bị rượu đã xong, ngước nhìn Tô Phi và nói:

-Cô Tô Phi, cô có muốn uống một ly không?

-Anh vẫn còn tâm trạng uống rượu à? Tô Phi nhìn Hứa Mạt cười lạnh nói.

Anh ta còn không biết mình đang phải đối mặt với điều gì sao?

-Tại sao không?

Hứa Mạt hỏi.

-Anh cho rằng đội thực thi pháp luật sẽ bỏ qua cho anh ư?

Tô Phi chế nhạo, có một câu mà cô chưa nói cho anh biết, ngay cả khi Hứa Mạt không hề làm gì.

Đương nhiên là không.

Hứa Mạt đáp lại:

-Cô Tô Phi đến đội thực thi pháp luật mật báo sao?

-Đúng.

Tô Phi đáp, Hứa Mạt biết thì có thể làm gì.

Hứa Mạt có chút đau đầu, nói như vậy nghĩa là rất nhiều người trong đội chấp pháp đều biết chuyện.

-Cô Tô Phi.

Hứa Mạt hét lên khiến Tô Phi cảm thấy có chút kỳ quái. Hứa Mạt vẫn đối với cô lễ phép như vậy, anh không nên vừa giận giữ vừa sợ hãi sao?

Cô nhìn Hứa Mạt, thấy ánh mắt Hứa Mạt đột nhiên sáng lên một tia kỳ quái, nhìn cô chằm chằm nói:

- Có khả năng...Cô Tô Phi đoán đúng!

Giọng nói nhỏ xuống, và cánh cửa quán rượu tự đóng lại.

Tim Tô Phi đập đột ngột, sắc mặt thoáng chốc thay đổi.

Hứa Mạt có ý gì?

Cánh cửa làm sao tự đóng lại rồi ?

Chân cô hơi run rẩy, cô muốn chạy, nhưng lại phát hiện thân thể mình không thể cử động.

Ngay sau đó, Hứa Mạt vươn tay, thân hình chậm rãi bay lên, lơ lửng trên không trung!



Ban đêm, đội chấp pháp ở khu Đông vẫn đèn đuốc sáng trưng, cả toà chấp pháp vẫn đang bận rộn, bên trong còn truyền đến những tiếng mắng chửi hùng hổ.

Phòng giam đã đầy, những tên tội phạm bị bắt không thể chen vào nổi.

Bên ngoài toà chấp pháp có nhân viên tuần tra cảnh giới, nghe thấy âm thanh bên trong thì thấp giọng nói:

-Đừng nhìn đám khốn kia mắng hung ác, thật ra trong lòng bọn chúng đều vui cả, tìm như thế, sợ là kiếm lời đầy bồn đầy bát*.

*đầy bồn đầy bát (盆满钵满): thành ngữ Trung Quốc, nghĩa là kiếm được nhiều tiền.

Người bên cạnh nói:

-Đúng thế, nghe nói khi tên Náp Luân kia đang khám xét một ngôi nhà, hắn vào nửa giờ, lúc sau đi ra còn dư vị vô tận*, ngươi nói xem tìm cái gì mà lâu như thế?

*dư vị vô tận (回味无穷): thành ngữ Trung Quốc, nghĩa là hương vị của nó là vô tận, diễn tả ý nghĩa sâu sắc, khiến người ta nhớ mãi không quên.

-Soát người đi.

Bọn hắn có vẻ vì không được tham gia vào lần săn lùng này nên trong lòng hơi khó chịu.

-Xem ra phải đợi đội trưởng trở về rồi tìm cách đưa cái gì đó.

Trong khi hai người đang thảo luận, phía xa có ba bóng người bước ra trong bóng tối.

Ba người này đều võ trang đầy đủ, cả người đều mặc chiến giáp, không thấy rõ mặt.

Người bên trái mang ống pháo, hai người còn lại cũng đều cầm súng.

Chỉ cần nhìn trang bị là đủ để nhân viên tuần tra cảnh giới hoài nghi, ai mới là đội chấp pháp đây?

Trang bị trên người bọn họ mà đem ra so sánh với đối phương, có vẻ như hơi nghèo nàn.

-Chạy…

Bọn hắn ra quyết định rất nhanh, chủ yếu là không muốn chống lại, quay người chạy về phía toà chấp pháp.

CMN bọn chúng là loại người gì vậy? Tối qua mới đột nhập vào nhà của Nghị viên Thái Luân.

Hôm nay còn muốn đột nhập vào đội chấp pháp sao?

Hôm nay bọn hắn lùng bắt cả một ngày, kết quả đối phương lại đường đường chính chính mà tới.

Thế này thì hay rồi, không cần phải truy bắt nữa.

Hứa Mạt nổ súng, trong đêm tối năng lượng màu tím Thiểm Điện Liên toả ra ánh sáng rực rỡ, mấy người chạy trốn bị nó bắn xuyên qua người mà ngã xuống, không thể phản kháng.

Hứa Mạt nhìn thoáng qua vũ khí đang cầm trong tay, cái này từng là của Nghị viên Thái Luân, cái tiêu hao chính là khối nguyên lực.

Có điều bọn hắn cũng cướp sạch nhà Nghị viên, hôm nay nói thế nào cũng muốn xa xỉ một lần.

Có người ở toà chấp pháp phát hiện có điều bất thường, đi tới nhìn ra ngoài xem thử, sau đó liền thấy mấy bóng người đứng ở bên ngoài, một người trong số đó còn trực tiếp nổ pháo.

-Oanh…

Một tiếng vang thật lớn, thân thể của hắn bị đánh bay, cả toà chấp pháp cũng rúng động theo.

Tiếng cảnh báo vang lên, những người bên trong nháo nhào bỏ hết công việc xuống rồi cầm vũ khí lên.

-Oanh..oanh…oanh….

Diệp Thanh Điệp liên tục nã pháo, cửa lớn bị nổ tung, kính pha lê ở tầng trên cũng vỡ hết ra. Có người muốn núp ở trên đó bắn súng chống cự, nhưng lại bị bắn nát.

Sau một hồi oanh tạc, ba người bước vào trong.

Sau khi đi vào Hứa Mạt liền cầm lấy Thiểm Điện Thương bắn phá, ba người dựa lưng vào nhau rồi bắn về ba hướng. Chỉ trrong vòng một hiệp, đội chấp pháp đã bị san bằng, có vài người trốn dưới gầm bàn mà run rẩy, thậm chí sợ đến nổi ướt cả quần.

Họ chưa bao giờ thấy đám côn đồ nào dám ngông cuồng như vậy.

Đến để làm nổ tung cả toà à?

Bọn hắn nghĩ Hứa Mạt là tên côn đồ, Hứa Mạt cũng không xem bọn hắn là đội chấp pháp.

Những người này đều là đao phủ của “công ty”.

Cái họi là Nghị viện Thành bang cùng đội chấp pháp, chẳng qua chỉ là những con rối được nuôi dưỡng bởi các “ông lớn”, cũng chính là “công ty” trong miệng của Thái Luân.

Bản chất của thế giới dưới lòng đất cũng chỉ như một nhà máy ở dưới đất.

Cái gọi là đội chấp pháp cũng chỉ được gắn trên danh nghĩa mà thôi.

Thậm chí bọn hắn cũng không phải là cơ quan cốt lõi của Nghị viện, chỉ có khả năng áp bức dân chúng bình thường.

Theo như Hứa Mạt biết, đội hộ vệ Thành bang dù là quyền hạn hay trang bị đều cao hơn đội chấp pháp.

Ngoài ra, còn có các cơ quan bí mật khác.

Năng lượng màu tím Thiểm Điện Liên xuyên thấu qua cái bàn, giết sạch những người đang trốn dưới đó. Hứa Mạt đi về hướng bên trái, Diệp Thanh Điệp và Tiểu Thất đi lên cầu thang phía bên phải, tiếp tục xử lí.

Còn Ảnh thì canh giữ ở bên ngoài, phân công vô cùng rõ ràng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận