Căn Cứ Số 7

Chương 486: Gặp phụ huynh?

-Ừm.

Hứa Mạt đáp lại, tin tức của nữ ma đầu ngược lại rất nhanh nhạy.

-Vì sao không đến tìm ta?

Linh hỏi.

-Ách…

Hứa Mạt ngẩng đầu, thấy Điệp tỷ giống như cười mà không phải cười nhìn hắn, nói khẽ:

-Hôm nay vừa đến nên hơi mệt.

-Ngày mai tới.

Linh nói.

-Được.

Hứa Mạt đáp lại.

Sau đó, Linh cúp máy.

Đơn giản thô bạo!

Hứa Mạt thấy ánh mắt mà Diệp Thanh Điệp nhìn mình, cảm thấy không còn mặt mũi mà sống nữa.

-Rất tốt, có thể trị được ngươi.

Diệp Thanh Điệp cười nói.

-Ta chỉ là nhường nhịn cô ấy mà thôi.

Hứa Mạt vẫn còn mạnh miệng nói.

Diệp Thanh Điệp khinh bỉ liếc Hứa Mạt một cái.

-Cố lên.

Diệp Thanh Điệp cười nói rồi rời đi, về lại phòng của cô.

Cố lên?

Ánh mắt Hứa Mạt kỳ quái.

Ngày hôm sau, cổng học viện thủ đô Hoàng Gia.

Linh yên tĩnh đứng đó, xung quanh có vô số ánh mắt của cả nam sinh lẫn nữ sinh đều nhìn về cô.

Ở học viện, Linh tuyệt đối là một nhân vật nổi tiếng, mỹ nhân lạnh lùng, thiên phú và sức mạnh vô song, còn có vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp.

Nhưng mà không có ai dám bước tới gần.

Hình như cô đang chờ ai đó?

Rất nhiều người lộ ra vẻ kinh dị.

Không có khả năng.

Linh làm sao có thể chờ đợi ai đó được.

Ngoại trừ đó là người trong nhà.

Ở đằng xa, một bóng người đi tới phía bên này, là một nam sinh.

Bóng người này đi thẳng về vị trí của Linh, thấy cảnh này, rất nhiều người đều dùng ánh mắt đồng tình mà nhìn Hứa Mạt.

Lại là một người tự tìm cái chết.

Thời điểm lúc Linh mới nhập học, không biết đã đánh bao nhiêu người như thế này rồi.

Mặc dù nam sinh này có ngoại hình cũng được, nhưng đứng trước mặt Linh thì không có ý nghĩa gì cả.

Hứa Mạt không hề biết suy nghĩ của đám người xung quanh, trực tiếp đi thẳng về phía Linh.

Dưới cái nhìn của vô số ánh mắt đồng cảm, Hứa Mạt đứng trước mặt Linh.

-Vội vã tìm ta như vậy, định mời ta ăn cái gì?

Hứa Mạt cười hỏi.

Linh lộ ra vẻ mặt kỳ quái sau khi nghe xong lời nói của Hứa Mạt, nói khẽ:

-Ta không có tiền.

Hứa Mạt:

-……

-Nhà ăn?

Linh hỏi.

-Đi.

Hứa Mạt gật đầu.

-Ừm.

Có vẻ Linh rất vui vẻ, gật đầu một cái, sau đó hai người cùng sóng vai đi về phía học viện.

Thấy một màn trước mắt, không gian xung quanh bỗng nhiên trở nên yên tĩnh!



Linh, đang yêu rồi?

Người đẹp lạnh lùng của học viện Hoàng Gia thủ phủ, từ trước đến nay cô ấy chưa bao giờ giữ mặt mũi cho bất kỳ chàng trai nào, ngay cả thiếu gia của tập đoàn Tư Tháp Khắc cũng đã bị cô đánh. Sao lại có thể có người con trai nào tiếp cận được cô.

Nhiều người không tin được chính mình, dụi dụi mắt, không phải là ảo giác. Linh thật sự đang đi bên cạnh một người đàn ông. Trong chốc lát, rất nhiều con tim tan vỡ. Sau đó, bên ngoài học viện Hoàng Gia thủ phủ náo loạn.

-Anh ta là ai?

Nhiều người thì thầm to nhỏ. Không có ai quen biết anh ta.

Nhìn thế nào cũng chắc chắn không phải một nhân vật làm mưa làm gió của học viện Hoàng Gia thủ phủ.

Học viện Hoàng Gia thủ phủ là học viện siêu phàm đứng đầu của thành phố Xuyên Tinh, vị trí đứng đầu không thể tranh cãi, những nhân vật hàng đầu đều tập trung ở đây, nếu không phải là nhân vật làm mưa làm gió của học viện bọn họ, có nghĩa là Hứa Mạt có thể không xuất sắc đến vậy. Vậy bọn học thua kém ở chỗ nào.

-Đi xem xem.

Có người đuổi theo, cho dù là quần chúng ăn hạt dưa cũng rất hiếu kỳ, chàng trai kia vừa vào học viện Hoàng Gia thủ phủ liền thu hút thiếu nữ nổi tiếng, bạn trai của cô ấy sẽ là người thế nào? Cũng có thể bọn học đều đoán sai rồi? Là anh trai hoặc em trai cô ấy? Tóm lại là người thân!

Bên trong học viện, dọc đường đi, Hứa Mạt thu hút rất nhiều ánh mắt, cảnh tượng này khiến anh nhớ đến tình cảnh đến học viện Nam Minh trước đây, nhưng dù là khi đó cũng không náo động bằng lúc này. Học viện Hoàng Gia thủ phủ có nhiều học viên hơn học viện Nam Minh, hơn nữa học sinh đều là những người đứng đầu.

Cho dù là nam hay nữ cũng đều nhìn chằm chằm về phía này, nhìn ánh mắt đố kỵ của những chàng trai kia, Hứa Mạt lấy ra từ trong túi áo một món quà nhỏ tặng cho Linh và nói:

-Cho cậu.

Linh ngạc nhiên, nhận món quà từ trong tay Hứa Mạt, là một mô hình điêu khắc.

Một con quái vật khổng lồ, mà trên lưng con quái vật, là một người con gái với mái tóc bạch kim trông giống như một nàng công chúa, mái tóc dài bồng bềnh bay theo gió. Chính là cô ấy. Hơn nữa còn giống đến 70% rồi. Linh nhìn Hứa Mạt

Hứa Mạt cười rồi hỏi:

-Giống không.

-Ừm.

Linh gật đầu.

-Cố ý mang đến cho cậu đấy.

Hứa Mạt nói:

-Giống như một nàng công chúa đang chiến đấu.

Linh nhìn mô hình sau đó đút tay vào túi áo, bàn tay nắm chặt.

Đây là lần đầu tiên cô được nhận quà, từ trong ký ức của cô vẫn luôn sống trong lâu đài cổ, không có cơ hội tiếp xúc với những người khác, vì sự nghiêm khắc của mẹ và thầy Khương, từ khi còn nhỏ cô cũng chỉ có thể đọc trộm những cuốn truyện cổ tích, cho nên mới lấy biệt hiệu là công chúa sa ngã, chính là lấy từ trong những câu truyện cổ tích.

Cô cảm thấy bản thân giống như một nàng sa ngã, bị giam lỏng ở trong lâu đài.

Đương nhiên, đây mới là lần đầu tiên cô được nhận quà, ngoại trừ những điều đã trải qua trong cuộc sống trước đây, vẫn còn có lý do khác chính là sau khi cô ra ngoài cũng chưa từng cho người khác cơ hội.

Ai dám tặng quà cho Linh?

-Không thích à?

Hứa Mạt không có phản ứng gì liền hỏi.

-Thích.

Linh đáp.

-Vậy thì tốt.

Hứa Mạt vừa cười vừa nói.

Hứa Mạt cảm thấy, mình có chút giống tra nam đang lừa gạt những cô gái ngây thơ.

-Hôm nay không đánh cậu nữa.

Linh nhẹ giọng nói.

Hứa Mạt:

-.........

Hóa ra gọi đến là để chuẩn bị đánh anh à?

Rốt cục là sai lầm khi trả khoản tiền đó.

Những người xung quanh không được bình thường, ánh mắt sát khí nhìn chằm chằm Hứa Mạt.

Đồ cặn bã không biết xấu hổ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận