Căn Cứ Số 7

Chương 239: Tân vương ra đời

Tốc độ ra quyền của Địch Nạp Tư rất kinh khủng nhưng toàn bộ đều bị chiến đao của Hứa Mạt đỡ được.

Toàn bộ sân thi đấu tĩnh lặng, học viên học viện Nặc Á nín thở quan sát trận chiến.

Không ngờ lãnh đạo của học viện còn giấu diếm, đây là vị học viên tân sinh nào vậy?

Lãnh Thu trở lại, cô đến chỗ bên ngoài chiến trường quan sát.

Nhìn thấy tình hình bên trong chiến trường, cô cũng ngây ngẩn cả người.

Tân sinh khóa này lại có học sinh có trình độ thế kia hay sao?

Làm sao cô lại không biết?

Cho nên, cơ giáp màu đen kia là ai đang điều khiển?

-Công kích của Địch Nạp Tư ngày càng nhanh, nhưng vẫn không tấn công được, chiến đao của cơ giáp thần bí học viện Nặc Á cũng càng lúc càng nhanh, Địch Nạp Tư có thể bắt lấy hắn không.

-Không... Hắn lại còn trở nên mạnh hơn, chiến đao cũng nhanh hơn, cái này làm sao có thể xảy ra, hắn đang đánh trả lại, hắn vậy mà đang đánh trả lại.

-Địch Nạp Tư rút về phía sau.

-Trời đất ơi, tôi vừa nhìn thấy cái gì thế này, đây là cấp bậc chiến đấu cỡ nào vậy.

Phóng viên nói năng có chút lộn xộn.

Lúc này, không chỉ cao ốc cơ giáp của học viện Nặc Á trở nên yên lặng, mà trên con đường của thành phố Cương Khung, rất nhiều người dân cũng đều đang an tĩnh, rung động nhìn vào trận chiến cơ giáp điên cuồng trên màn ảnh.

-Hắn còn mạnh hơn nữa, tại sao tôi lại có cảm giác hắn vẫn đang thích ứng với cơ giáp, rốt cuộc thì cơ giáp sư thần bí của học viện Nặc Á mạnh đến cỡ nào đây.

-Địch Nạp Tư không chịu nổi nữa rồi.

-Ầm...

Một tiếng nổ lớn vang lên, phóng viên trực tiếp đột nhiên im lặng, ánh mắt nhìn chằm chằm xuống chiến trường.

Sững sờ một lúc lâu, nàng mới tiếp tục mở miệng nói:

-Địch Nạp Tư đã ngã xuống!

-Wow wow wow!

Cả tòa cao ốc cơ giáp phát điên rồi.

Thắng, vậy mà lại thắng.

Ánh mắt bọn hắn nhìn về phía cơ giáp màu đen vẫn đứng sừng sững trong sân thực chiến kia, nhìn nó thật cô độc.

Hắn đang lấy sức của mình bảo vệ cho danh dự của học viện Nặc Á.

Người hùng can đảm.

Quá cháy.

Có vài nữ sinh yếu đuối xúc động đến rơi nước mắt, sự nhục nhã trước đây đã rõ mồn một ngay trước mắt.

May là bọn hắn còn có người có thể chiến đấu.

Vì vinh quang mà chiến đấu.

Vì vinh quang mà chiến đấu.

-Lâm Tước đã ra trận.

Âm thanh của ký giả một lần nữa truyền đến:

-Sau khi Địch Nạp Tư ngã xuống, đồng nghĩa với việc cơ giáp màu đen của học viện Nặc Á dùng sức lực của một mình mình chọc thủng khoa người máy của học viện Thế Tước, giờ chỉ có Lâm Tước mới có thể chiến thắng được hắn.

-Quá kỳ diệu, cứ tưởng rằng đây là một trận đấu một chiều, là thất bại nhục nhã của học viện Nặc Á, ai mà có thể ngờ, chiếc cơ giáp màu đen này lại đứng dậy, ngăn cơn sóng dữ, ép cho Lâm Tước phải ra trận.

-Đây chính là trận quyết chiến cuối cùng.

-Cơ giáp màu đen có thể tiếp tục bảo vệ được danh dự của học viện Nặc Á, hắn có thể chống đỡ được Lâm Tước sao?

-Cho dù là thắng hay thua, có thể đi đến được nước này, hắn cũng đã đủ để kiêu ngạo. Người mà hắn sắp đối mặt chính là vua cơ giáp của tám học viện lớn thuộc học viện Siêu Phàm.

Cao ốc cơ giáp của học viện Nặc Á một lần nữa lại im lặng, bọn họ dường như cũng cảm nhận được áp lực đến từ Lâm Tước.

Người đứng đầu trong số các tân sinh của tám học viện lớn thuộc học viện Siêu Phàm, người có kết quả kiểm tra thiên phú cơ giáp cấp: S!

Thành phố Cương Khung, vô số người ngước đầu nhìn lên màn hình.

Thậm chí khu phố Khải Hoàn trở nên yên lặng, tất cả mọi người đều tự dừng bước chân lại, ánh mắt hướng về hai con người máy.

Nhận được vinh dự đó là tám con người máy mới được sản xuất của học viện Siêu Phàm, người máy có màu trắng, cao quý, bất khả chiến bại thuộc top đầu.

Người máy màu đen bảo vệ học viện Nặc Á quang vinh.

Như phóng viên đã nói, bất luận thắng bại, hắn đều đáng kiêu ngạo.

Một mình hắn, bảo vệ sự quang vinh của học viện Nặc Á, cho dù đến cuối cùng có ngã xuống vẫn giữ được danh dự.

Khoa cơ giáp của học viện Nặc Á, vậy mà còn ẩn giấu sinh viên mới siêu cấp như vậy sao.

Phòng làm việc của Lâm Thanh Trạch, Lâm Thanh Trạch lúc này chỉ cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm, như là một năm vậy.

Hắn hi vọng lần trao đổi này có thể sớm qua đi.

Hi vọng để không bị thua thật sự quá khó chịu.

-Rầm, rầm, rầm….

Có tiếng gõ cửa dồn dập truyền tới.

-Người không có ở đây.

Lâm Thanh Trạch trả lời.

Khóa cửa rồi mà vẫn gõ?

Không có mắt sao.

-Viện trưởng Lâm, người thay thế do ngài sắp xếp hay là Lãnh Thu.

Người tới ở bên ngoài hỏi.

-???

Lâm Thanh Trạch:

-Người thay thế gì?

-Vậy là Lãnh Thu rồi, viện trưởng Lâm, kẻ điểu điển người máy màu đen là ai, tư chất người máy ít nhất là A+, tại sao trước đây không có tin tức của hắn.

-???

Lâm Thanh Trạch trả lời:

-Cậu đang nói cái quái gì vậy.

-Ngài chưa xem livestream sao, sau khi khoa cơ giáp của học viện chúng ta bị giải tán đã xuất hiện một người máy thần bí, dùng chút sức lực đã lật ngược học viện Thế Tước, giết hết chỉ chừa lại Lâm Tước, bây giờ đang đối đầu đến cùng với Lâm Tước.

Lâm Thanh Trạch đứng dậy khỏi ghế.

-Viện trưởng Lâm, tôi tiếp tục đi xem livestream.

Người rời đi, Lâm Thanh Trạch hoang mang tìm điều khiển mở tivi của văn phòng.

Trong chốc lát màn hình tivi sáng lên, hắn nhìn thấy hai cỗ người máy đang đứng sừng sững giữ trận chiến.

Một đen một trắng.

Người điều khiển người máy màu trắng hắn biết đó là Lâm Tước, vậy người điều khiển người máy màu đen là ai?

Hắn đã bỏ lỡ cái gì?

Lâm Thanh Trạch mở bộ đàm liên lạc với Lãnh Thu nhưng không có người bắt.

Liên tiếp gọi cho mấy giáo viên của khoa cơ giáp nhưng không một ai bắt, bọn họ đều đang xem trận chiến.

-Bắt đầu rồi, Lâm Tước hành động rồi, vua của người máy, kiếm cầm trên tay, hướng về phía người máy màu đen của học viện Nặc Á mà công kích.

Trong tivi, âm thanh của phóng viên truyền tới. Trong trận thực chiến, Lâm Tước lấy tốc độ kinh hoàng xông về phía của người máy đen.

-Người máy màu đen cũng hành động rồi, hắn không ngồi chờ chết, lại cũng công kích hướng về phía Lâm Tước, hắn điên rồi sao.

Hai người máy chạy nhanh vào đối phương, kiếm năng lương và đao chiến năng lượng dường như cùng lúc chém xuống, sau đó va chạm vào nhau.

Bạn cần đăng nhập để bình luận