Căn Cứ Số 7

Chương 84: Thế giới phía trên

Những người khỏe mạnh của đội bảo vệ Thành bang và đội thực thi pháp luật cũng đi vào đó, trên tay còn cầm vũ khí.

Mặt đất của chợ đen chấn động rất mạnh.

Phía xa, Hứa Mạt và Tiểu Thất luôn nhìn về phía đó thấy robot đi vào bên trong sắc mặt của họ trông khá khó coi.

Hứa Mạt nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, ánh mặt hắn nhìn chằm chằm vào bóng người mặc áo giáp đen phía xa, trong bụng có một dự đoán khiến cho hắn toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

-Họ muốn làm gì?

Tiểu Thất mặt cũng biến sắc, tuy đã biết nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi một câu.

Trong chợ đen, mọi người đều đi ra ngoài nhìn từ phía xa, thậm chí có một người phụ nữ dắt theo một đứa nhỏ tầm mười mấy tuổi, ăn mặc rách nát, một tay giơ lên, chầm chậm đi lên phía trước, nói:

-Chúng tôi chỉ là người dân bình thường của chợ đen chưa từng phạm tội, chúng tôi có thể rời đi không?

-Phụt…

Một viên đạn bắn xuyên qua não người phụ nữ, cô ấy ngã ra đất.

- Mẹ mẹ!

Đứa trẻ bên cạnh hét lên một tiếng tuyệt vọng.

-Phụt!

Lại một viên đạn bắn tới xuyên qua tim của đứa trẻ.

-Khônggg ….

Tiểu Thất nhìn thấy cảnh tượng trước mắt lộ ra biểu cảm đau khổ, không phải nghị trưởng mới nhậm chức sẽ đập tan bạo động sao?

Đập tan như thế này sao?

Họ chỉ là người bình thường.

Những người khác trong chốc lát đều hoảng loạn, bắt đầu bỏ chạy, những ngày này họ luôn chốn ở trong nhà không dám ra khỏi cửa bởi vì lo sợ, lén lút quan sát động tĩnh bên ngoài.

Không ngờ, ngay đến cả họ cũng không bỏ qua?

Tiếng súng không ngừng truyền tới, máu bắn tung tóe, robot hạng nặng đi vào bên trong chợ đen tiến hành càn quét.

Hứa Mạt nhìn thấy đoàn người đông nghịt, người lần này tới có nhiều người thân mặc áo giáp, sau khi vào trong chợ đen họ bắt đầu phân nhau thực hiện kế hoạch dọn dẹp.

-Đi.

Hứa Mạt nói.

Tiểu Thất phẫn nộ nhịn không được muốn xong vào đánh nhau bị Hứa Mạt kéo lại.

Sau khi hai người rời đi, phía xa có người phát hiện, chạy theo truy sát họ, một người mặc áo giáp tốc dộ vô cùng nhanh.

-Em đi giết chết hắn.

Tiếu Thất lạnh lùng nói.

-Không vội.

Hứa Mạt chạy với tốc độ nhanh, đối phương đuổi theo càng nhanh, khoảng cách dần dần rút ngắn, dao ở trong tay cũng đã giơ lên.

Hứa Mạt đột ngột xoay người, cơ thể vẽ ra một vòng cung, áo khoác trên người bay ra, dao đã rút ra khỏi vỏ, phi ra đường ngang.

-Phập….

Tiếng dao đâm vào áo giáp, cơ thể đối phương vẫn tiếp tục tư thế hướng về phía trước, hiệu quả một vài ngày nay ở trong nhà máy bỏ hoang luyện tập đã tiến bộ nhiều so với trước đây.

Không dừng lại, hai người tiếp tục chạy,

Về đến công xưởng bỏ hoang, Tiểu Thất nói:

-Chị Điệp, bọn họ đang giết hại chợ đen.

Sắc mặt Diệp Thanh Điệp trong phút chốc đã trắng bệch, đưa mắt nhìn Hứa Mạt.

-Chị Điệp, người mà biết Tần Trọng là lão K nhiều không?

Hứa Mạt hỏi.

-Rất ít, chỉ có vài người nòng cốt nhất biết.

Diệp Thanh Điệp trả lời.

Hứa Mạt hiểu ra rồi.

-Tần Trọng, hắn có khả năng là người của nghị trưởng mới nhậm chức.

Hứa Mạt nói với Diệp Thanh Điệp.

Người mặc áo giáp đen đó là Tần Trọng, cuộc nói chuyện của hai người họ, người khác không nghe được nhưng Hứa Mạt nghe được rồi.

Diệp Thanh Điệp cũng hơi giật mình dường như cũng đã hiểu ra gì đó.

Cho nên, đây mới là mục đích của Tần Trọng sao?

Việc theo dõi buôn bán người, làm lộ tẩy thực nghiệm gen, căn bản không phải là ý tốt, chính nghĩa.

Mà là ván cờ giữa các nhân vật lớn của tầng lớp trên.

Lần trước Hứa Mạt cho rằng có người ở sau lưng xúi giục việc này, bằng không rất nhanh đã bị chấn áp rồi, trong thế giới ngầm không có thông tấn, tin tức không thể truyền với tốc độ nhanh như vậy được.

Trừ phi, có người ở sau lưng thêm dầu vào lửa.

Cho nên, người ở sau lưng vì để che đậy chuyện này, tất cả người tham gia đều phải chết.

Những người đó vì niềm tin mà chiến đấu, họ từ khi bắt đầu kết cục đã được định sẵn rồi, “người đứng đầu” của tổ chức muốn họ phải chết.

Con đường Strand, tấn công tự sát của nhà máy Ngõa Luân đều không phải là ngoài ý muốn, sau khi lợi dụng xong họ chính là mục tiêu bị loại bỏ, không còn giá trị tồn tại.

Anh hùng?

Hay là du côn!



-Làm sao bây giờ, giết luôn hả?

Hứa Mạt hỏi, không còn thời gian để suy nghĩ nữa rồi.

-Cậu đi theo tôi.

Diệp Thanh Điệp nói xong liền xoay người đi về phía phòng tu luyện. Hứa Mạt hơi nghi hoặc một chút nhưng cũng đi theo, Tiểu Thất và người mặt bạc lặng lẽ đi sau lưng hắn.

-Bên trong nhà máy vẫn còn một chỗ bí mật, không có ai biết cả, thậm chí lão K tôi cũng chưa nói cho. Đây vốn dĩ là đường lui cuối cùng, tôi dẫn cậu đi xem thử.

Diệp Thanh Điệp đi vào phòng tu luyện, cô lấy cái thang tựa vào đường ống hướng tới chỗ nắp kim loại đang đậy kín.

Lúc trước khi tu luyện, Hứa Mạt cũng đã để ý chỗ đó, thế nhưng hắn cũng không suy nghĩ gì nhiều.

Nắp kim loại đậy kín bị mở ra, bên trong xuất hiện một lối đi.

-Đây là...

Hứa Mạt nhìn chằm chằm vào bên trong, có thể thấy nó là một đường ống màu đen sâu thăm thẳm.

-Chẳng phải cậu rất tò mò về phía bên trên sao?

Diệp Thanh Điệp nói với Hứa Mạt:

-Tôi dẫn cậu đi nhìn thử.

Dứt lời, Diệp Thanh Điệp liền leo lên đường ống, hai tay hai chân chống đỡ người đi vào bên trong.

-Thế giới phía trên!

Hứa Mạt có chút kinh hãi, liền leo lên đi phía sau Diệp Thanh Điệp.

-Tiểu Thất, các cậu đóng kĩ mật thất lại nhé.

Diệp Thanh Điệp dặn dò Tiểu Thất.

-Biết rồi chị Điệp.

Tiểu Thất gật đầu.

Hứa Mạt không hiểu, nếu có thể đi lên thế giới phía trên, sao cô ấy không trực tiếp rời đi đi mà lại tiếp tục chờ ở dưới này?

Rút cuộc thế giới phía trên có cái gì.

Hai người Diệp Thanh Điệp và Hứa Mạt bò thẳng một đường trong mật thất, sau đó hắn nghe Diệp Thanh Điệp mở miệng nói:

-Đầu ra của con đường này là do Tiểu Thất lúc đào nó phát hiện. Lúc trước, hắn vẫn còn muốn đi lên, đó là tâm nguyện cả đời của bố mẹ hắn, vậy mà khi họ nhắm mắt xuôi tay rồi vẫn chưa thực hiện được. Tôi cũng không ngăn hắn, chỉ coi là sự cố chấp của trẻ con mà thôi. Tiểu Thất đào tận mấy năm, dùng máy móc đào bới không ngừng mới tìm được một cái lối đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận