Căn Cứ Số 7

Chương 417: Giết Thiết Vinh, khai chiến

Tuy nhiên, Giang Hoà vẫn làm điều đó mà không hề do dự. Dám xúc phạm lão viện trưởng, còn gây sự trong tang lễ của Lâm viện trưởng.

Không thể nhịn nổi!

Lâm viện trưởng từng là giáo sư của hắn.

-Nghĩ xa như vậy làm gì.

Giang Hoà nhả ra một hơi khói thuốc, nhìn về phía xa, bên trong ánh mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn.

Cho dù hắn xong đời hay không, thì ít nhất Thiết Vinh cũng xong đời trước.

Mặc kệ kết quả như thế nào, sự nghiệp của Thiết Vinh cũng xem như xong rồi. Không phải ai cũng có thể đảm nhận được vị trí viện trưởng học viện Nặc Á, chưa kể đến hắn ta còn dám bất kính với lão viện trưởng ngay khi vừa mới nhậm chức.

Chuyện xảy ra bên ngoài cổng học viện Nặc Á lan truyền nhanh chóng, giới truyền thông ở thành phố Cương Khung bắt đầu theo dõi và đưa tin, điều này lập tức gây xôn xao dư luận.

Tân viện trưởng học viện Nặc Á Thiết Vinh, bị nghi ngờ gây chuyện bỏ trốn, giết người giấu xác?

Còn tham nhũng một khoản kếch xù.

Trong lúc nhất thời, thành phố Cương Khung bùng nổ, giống như chứng kiến một vở kịch lớn được kéo màn.



Truyền thông thành phố Cương Khung nháy mắt bùng nổ, báo chí viết đầy.

Thậm chí, truyền thông còn lấy được trước băng ghi hình bên trong có hình ảnh lúc lực lượng chấp pháp lục soát nhà của Thiết Vinh, chiếu vô cùng rõ ràng cảnh người của cục trị an xâm nhập nhà của Thiết Vinh, hơn nữa, còn tìm ra được một lượng đồng liêng bang.

Chứng cứ vô cùng xác thực.

Mặc khác, chiếc xe Thiết Vinh điều khiển hôm qua, tấm hình được chụp, cùng với hình ảnh lúc hắn gây chuyện cũng đều bị quay chụp hết, bị truyền thông tung ra.

Theo báo chí truyền thông, ở một phân cục khác của cục trị an, có người lái chiếc xe của Thiết Vinh đến tự thú nhận tội.

Nhưng người đi đường bị đụng, sống chết chưa biết, không hề có tung tích.

Bằng chứng chất đống, không chủ gây chuyện bỏ trốn, mà còn cho người mạo danh mình thay thế, muốn tẩy cũng không sạch nổi. Chi dù Thiết Vinh nói có người hãm hại hắn, nhưng chuyện tìm người thế tội thì giải thích như thế nào đây?

Tân viện trưởng mới nhậm chức được mấy ngày của học viện Nặc Á, thiết lập nhân vật sụp đổ, dẫn đến phản ứng rất ác liệt ở Cương Khung.

Hơn nữa, truyền thông còn đào lại phát ngôn oai phong lẫm liệt lúc phỏng vấn ngày đó của Thiêt Vinh, lão viện trưởng và viện trưởng Lâm cũng không được có đặc quyền, không thể vì tang lễ mà ảnh hưởng đến hoạt động của học viện.

Bây giờ xem ra lại vô cùng châm chọc

Khi Giang Hòa trở lại phân cục trị an, liền bị người khác cản lai.

-Cục trưởng Giang, việc này không hợp quy củ.

Không ít người đứng bên ngoài ngăn cản, đều là người của phân cục.

Rất hiển nhiên, bọn hắn nhận được mệnh lệnh của cấp trên.

-Tránh ra.

Giang Hòa không thèm để ý đến , xông thẳng vào bên trong, dẫn Thiết Vinh đi đến phòng thẩm vấn, tiện tay đóng luôn máy giám sát bên ngoài, còn phái người canh giữ bên ngoài, không cho phép ai đến quấy rầy.

-Ông làm vậy, có nghĩ đến chuyện phải trả giá lớn như thế nào không?

Thiết Vinh nhìn chằm chằm Giang Hòa nói.

-Thật cảm ơn viện trưởng Thiết đã quan tâm, chỉ có điều, chẳng bằng ông tự vấn lại bản thân mình đi, chính ông nhìn xem, toàn bộ những tin tức này mà truyền thông báo chí đã công bố đi.

Giang Hòa đưa chứng cứ của truyền thông báo chí ném cho Thiết Vinh.

Sau khi xem xong, mặt Thiết Vinh xám như tro, nhìn chòng chọc vào Giang Hòa.

Hắn biết mình coi như xong rồi!

Trong tay Giang Hòa cầm một cây gậy điện, màu lam của hồ quang điện lập lòe, tia năng lượng điện tử chuyển động kinh hoàng, phát ra âm thanh nổ lốp bốp.

-Ông đang cố tình vi phạm.

Thiết Vinh nhìn chằm chằm Giang Hòa, bên ngoài cơ thể hắn có nguyên lực đang chuyển động, thực lực rõ ràng không kém, đẳng cấp nguyên lực cấp B-.

Có điều, Giang Hòa tốt nghiệp ở học viện Nặc Á, đẳng cấp nguyên lực B.

Thân thể Giang Hòa bỗng vọt lên trước, đá ra một cước. Thiết Vinh muốn đỡ đòn, đầu gối Giang Hòa lập tức phá được cánh tay đón đỡ rồi đá vào bụng của Thiết Vinh, khiến cho hắn văng mạnh lên vách tường phòng thẩm vấn.

Sau đó, gậy điện liền đâm vào, hồ quang điện cực mạnh chuyển động trên người Thiết Vinh, thân thể hắn không ngừng lăn lộn co quắp, tóc dựng đứng lên, cả người co rúc trên mặt đất.

-Đám người lão viện trưởng giảng đạo lý, mà các người lại không từ thủ đoạn. Tôi thường xuyên tiếp xúc với mấy loại người như ông, hẳn phải biết cách làm sao trị được các người.

Giang Hòa ngồi xổm xuống, mang theo vài phần cảm giác như du côn.

Nhưng ngay sau đó, thần sắc của hắn bỗng trở nên nghiêm túc, khí chất lành lùng chết chóc, hỏi:

-Quái thú giết viện trưởng Lâm đang ở chỗ nào?

Thiết Vinh ngẩng đầu, hắn thấy trong đôi mắt kia hiện lên tia máu, giống như một con dã thú vậy.

-Rất nhanh sẽ có người đến, đến lúc đó, ông chạy không thoát đâu.

Vẻ mặt Thiết Vinh lạnh lẽo, muốn hắn nói lời khách sáo sao?

Cục trị an là địa bàn của bọn hắn. Phái học viện khống chế lực lượng nhiều nhất.

Giang Hòa, chẳng mấy chốc sẽ xong đời!

-Xem ra, ông có vẻ nghe không hiểu.

Gậy điện trong tay Giang Hòa lần nữa đâm vào người đối phương, ánh sáng màu lam của hồ quang điện mạnh mẽ kia lóe lên, thân thể Thiết Vinh không ngừng run rẩy, thân thể xụi lơ nằm trên mặt đất.

Tay trái Giang Hòa xuất hiện một cây dao găm năng lượng, đưa lên khuôn mặt của Thiết Vinh.

-Hẳn bây giờ ông đang nghĩ, nếu như nói ra mất, ông sống không nổi mà bọn hắn cũng không bỏ qua cho ông. Ông không nói thì có thể chờ đến lúc có người đến là được rồi.

Giang Hòa trừng mắt nói với Thiết Vinh:

-Vậy tôi cũng nói cho ông biết, ông không nói thì trước khi bọn hắn đến, ông đã chết ngay chỗ này rồi.

-Cho nên, đánh cược mạng sống sao?

Nói xong, dao găm trong tay Giang Hòa lại xẹt qua khuôn mặt của Thiết Vinh, một vết cắt tuôn máu xuất hiện, nóng bỏng.

-Ông tên điên này!

Thiết Vinh nhìn chằm chằm Giang Hòa, lấy chính mình làm tiền đặt cược hả?

-Không nên đánh giá thấp cơn tức giận của người tốt, cũng không cần nghi ngờ quyết tâm của chúng tôi.

Giang Hòa nhìn vào Thiết Vinh:

-Ông chết rồi, cùng lắm cũng chỉ là đánh nhau ngoài ý muốn dẫn đến tử vong, tôi vào ngục giam, sẽ có người bảo đảm cho tôi, mà ông cũng chỉ là một người chết, thay bọn hắn giữ bí mật, đã không còn giá trị nữa. Người đứng phía sau ông cũng không cần phải đối phó với tôi.

-Cho nên, vẫn là ông lỗ thôi.

-Ông làm vậy để làm gì?

Thiết Vinh trừng mắt nhìn Giang Hòa nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận