Căn Cứ Số 7

Chương 294: Kết thúc rồi!

Viện trưởng học viện Nặc Á.

Chiến thần Đạm Đài.

Vua cơ giáp.

Cho dù chưa từng gặp qua ông cụ cũng đã từng nghe nói qua cái tên truyền kỳ này.

Là một người anh hùng từng chiến đấu ở trong nguy hiểm vì thành phố Cương Khung.

Trên ngã tư của thành phố Cương Khung, vô số người ngẩng đầu nhìn vị lão nhân này, ông cụ đã rất nhiều năm không lộ diện.

Thế nhưng, bức ép người già xuất hiện luôn sao?

Dưới ánh nhìn chằm chằm, ông cụ cúi đầu, cúi đầu với dân chúng.

-Bởi vì chuyện đã xảy ra mấy ngày trước đây khiến cho mọi người cảm thấy không hài lòng với học viện Nặc Á, tôi đại diện học viện Nặc Á xin lỗi mọi người.

Ông cụ mở miệng nói, người dân thành phố Cương Khung nhìn thấy hình ảnh cúi đầu của ông cụ mà nội tâm mạnh mẽ xuất hiện một cảm giác bi thương.

Bọn họ khiến anh hùng phải cúi đầu.

Đơn giản là vì học viên của học viện Nặc Á giết chết một tên bại hoại, khiến vị anh hùng đã cứu vớt cả thành phố Cương Khung phải xin lỗi.

Vô số người cảm thấy tự trách, trong lòng thầm tự mắng chính mình. Nhất là sau khi nhìn thấy những việc đã làm của Minh Vũ.

Thành phố Cương Khung có vô số người đang cúi đầu, cảm thấy hổ thẹn với ông cụ.

Bọn họ chính là đồng lõa của truyền thông.

Ở học viện Nặc Á cũng là một mảng yên lặng không tiếng động, tất cả mọi người đều không biết đang có cảm xúc gì.

-Lên đây đi.

Ông cụ quay đầu lại mở miệng nói.

Hứa Mạt đi lên sân khấu, đứng bên cạnh ông cụ.

Tất cả mọi người đều nhận ra đây chính là ‘hung thủ’ mà học viện Nặc Á không chịu giao ra.

Chỉ là hắn thật sự chính là hung thủ tội ác tày trời kia sao?

Sau khi xem xong tư liệu trước đó, tất cả mọi người đều cho rằng Minh Vũ có chết cũng không hết tội.

Bởi vì cái loại phần tử bại hoại này khiến cho vị viện trưởng già vốn dĩ tuổi cao không xuất hiện để dưỡng thọ lại phải lộ diện cúi đầu nhận sai trước mặt toàn bộ dân chúng.

-Vừa rồi mọi người cũng đã xem qua video, hiện tại tôi đưa cậu ấy giao cho dân chúng công khai xét xử.

Ông cụ nhìn về phía đám đông, mở miệng nói:

-Học trò có tội, thầy giáo cũng có lỗi, nếu người dân vẫn nhận định cậu ấy có tội, thì tôi sẽ từ chức viện trưởng học viện Nặc Á, từ này về sau từ chức về ở ẩn.

Trái tim mọi người kịch liệt đập loạn.

Ông cụ vịn tay lên vai Hứa Mạt nói:

-Cậu ấy tên Hứa Mạt, là học trò của tôi!



Toàn bộ thành phố Cương Khung ngay lập tức giống như chìm trong im lặng.

Cậu ấy tên là Hứa Mạt, là học trò của tôi!

Trên phố Khải Hoàn, vô số người nhìn thấy ông cụ và Hứa Mạt, hai người sóng vai nhau mà đứng, như là một sự kế thừa.

Rất nhiều người cảm thấy đau lòng, còn có cả hối hận.

Chiến thần Đạm Dài, anh hùng của thành phố Cương Khung bị bọn họ ép phải xin lỗi, phải từ chức ở ẩn.

Học trò của ông, người kế thừa ông lại bởi vì giết chết một tên bại hoại mà trở thành hung thủ giết người bị toàn dân chỉ trích.

Minh Vũ, không đáng chết hay sao?

-Là hắn.

Có người nội tâm run rấy.

Bọn họ kêu gào đòi giao ra hung thủ.

Hắn ở trong trận đấu cơ giáp đánh bại Lâm Tước, là nhân vật yêu nghiệt cấp S mà học viện Nặc Á che dấu, là đệ tử chân truyền của ông cụ.

Một nhân vậy như vậy, tương lai tất nhiên sẽ trở thành một trụ cột vững chắc cra thành phố Cương Khung, thậm chí được cả lão viện trưởng nhận làm học trò, bảo vệ thành phố Cương Khung.

Bọn họ đem một người có khả năng vô hạn, kế thừa năng lực của lão viện trưởng, một nhân vật anh hùng trong tương lai dồn ép đến mức độ này.

Công khai xét xử.

Rất nhiều người đều cảm thấy một trận tàn nhẫn. Dù là đối với ông cụ hay là đối với Hứa Mạt đều thấy tự trách, còn có cảm giác áy náy tràn ngập trong lòng.

Đương nhiên, còn có cả tức giận.

Phía truyền thông không điều tra rõ ràng chân tướng sự việc, chỉ lấy ra một phần trong đó để công kích thậm tệ học viện Nặc Á, dắt mũi dư luận, những người đó mới là những người đáng bị xét xử.

Tại học viện Nặc Á cũng một mảng yên tĩnh không tiếng động, im lặng đến mức đáng sợ.

Mọi người đều đang trầm mặc.

Hứa Mạt, học trò của lão viện trưởng.

Học viên của học viện Nặc Á nhìn về phía Hứa Mạt, không ít người trong mắt có chứa sự sùng bái.

Hóa ra là hắn.

Minh Vũ đáng chết.

Trái tim của Lý Mạn hung hăng run rẩy một trận, cảm thấy đầu óc một mảnh hỗn loạn, có chút mơ màng.

Cô hiểu được, chỉ có cô là chẳng biết cái gì.

Bọn họ đều biết hết.

Thợ săn hoang sao?

Nực cười.

Giang Đồng cũng như vật, biểu cảm trên mặt hắn vặn vẹo, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, làm sao lại có thể, một tên thợ săn hoang hèn mọn sao có thể là đệ tử chân truyền của lão viện trưởng, lại chính là yêu nghiệt thiên phú cấp S đó giờ.

Lâm Tịch, Tôn Tiểu Tiểu, Tô Nhu, Bản Trạch Danh, Diệp Thanh Điệp, Tiểu Thất, Tinh Vân, Ảnh, từng ánh mắt đều dừng trên người Hứa Mạt. Mắt của Diệp Thanh Điệp và Tinh Vẫn đều đỏ cả lên.

Hôm nay, lão viện trưởng đã tự mình đứng ra, giống như người ở đời mà tuyên bố: Hứa Mạt là học trò của ông cụ.

Hứa Mạt từ nay về sau không còn là tên thợ săn hoang hèn mọn kia nữa, không còn là thợ săn giấu mình trong bóng đêm kia nữa.

Hắn là Hứa Mạt, yêu nghiệt có độ dung hợp nguyên lực cấp S, là học viên thiên tài của học viện Nặc Á, là đệ tử chân truyền của ông cụ.

-Anh Hứa Mạt đẹp trai quá đi.

Tôn Tiểu Tiểu thấp giọng nói.

-Vừa lòng các vị chưa?

-Lão viện trưởng đã tuổi cao rồi, hiện tại đã làm hài lòng các vị chưa?

Có học viên của học viện Nặc Á tức giận gào lên với đám phóng viên, như là phát tiết lửa giận.

Rất nhiều người cúi đầu, bọn họ chính là đồng lõa.

Vừa lòng chưa hả?

Học viện Nặc Á giao người, lão viện trưởng tự mình giao người ra, để cho bọn họ xét xử.

-Viện trưởng, viện trưởng học viện Nam Minh thỉnh cầu nối máy.

Có người đi lên mở miệng nói.

-Nối đi.

Lâm Thanh Trạch dẫn đầu đáp lại.

-Vâng.

Người nọ rời đi.

Đám đông đang đứng đó cảm thấy run sợ, viện trưởng của học viện Nam Minh cũng muốn xuất hiện luôn sao?

Một lúc sau, màn hình lớn treo trên tòa nhà bằng thép của học viện Nặc Á xuất hiện một ông cụ uy nghiêm.

Ông cụ ngồi ngay ngắn trên ghế, mắt nhìn thẳng về phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận