Căn Cứ Số 7

Chương 261: Nam Minh Hoả Vũ

Ân tình này chỉ có thể nợ.

Lâm Tịch hơi tò mò, Tô Nhu bình thường ít nói, nhưng ở trước mặt Hứa Mạt lại rất hoạt bát.

Chẳng lẽ Hứa Mạt có sức hút đặc biệt sao?

Tuy nhiên, sau khi tiếp xúc với Hứa Mạt trong một thời gian dài, thật sự hắn có một đặc điểm khiến mọi người cảm thấy yên tâm.

Loại đặc điểm này rất có sức hấp dẫn với phái nữ.

Cảm giác an toàn.

Ở hắn có sự chững chạc và thực lực không phù hợp với độ tuổi của mình.

-Chị Tịch cũng ở đây ạ.

Lúc này Tô Nhu mới chú ý tới Lâm Tịch bước xuống từ ghế lái phụ, gọi một tiếng.

-Tô Nhu.

Lâm Tịch đáp lại.

-Tôi đi đỗ xe, hai người chờ tôi nhé.

Tô Nhu đậu xe ở bãi đỗ xe bên cạnh, sau đó trở về bên này.

Bọn họ đi về phía học viện.

Sau khi tiến vào học viện, Lâm Tịch phát hiện có người đi ngang qua nhìn về phía cô với vẻ mặt kỳ lạ.

-Là cô giáo Lâm Tịch, nghe nói Lâm gia đã phá sản, cha của cô Lâm Tịch thì bị bắt rồi.

-Chuyện có con riêng cũng bị lộ ra ngoài, cô Lâm Tịch chắc hẳn đang rất buồn.

Lâm Tịch là một nhân vật cấp nữ thần trong học viện, rất nhiều sinh viên biết rõ về cô ấy.

Rất nhiều học sinh ở độ tuổi này đều có chút tưởng tượng đối với giáo viên của mình, huống hồ là một giáo viên cấp nữ thần như Lâm Tịch.

Sau khi báo chí đưa tin về chuyện của nhà họ Lâm, rất nhiều người đã sớm biết chuyện.

Lâm Tịch nghe thấy bọn họ thì thầm bàn tán, những tin tức này lan truyền nhanh thật.

-Lâm Tịch.

Một giọng nói vang lên từ phía sau, Lâm Tịch và những người khác quay đầu lại.

Sau đó, nhìn thấy một bóng người bước nhanh về phía trước, đến bên cạnh Lâm Tịch.

-Thầy Dương Minh.

Tô Nhu khẽ gọi.

Người đến là Dương Minh.

-Tô Nhu.

Dương Minh mỉm cười gật đầu, sau đó nhìn về phía Lâm Tịch nói:

-Chuyện của cô tôi nghe nói rồi, không cần quá để ý.

-Cám ơn.

Lâm Tịch nói.

-Hôm nay có rảnh không, cùng nhau ăn cơm nhé?

Dương Minh mời.

Lâm Tịch liếc nhìn Dương Minh, lắc đầu nói:

-Không, tôi không có tâm trạng.

-Được, hẹn hôm khác nhé.

Giọng Dương Minh dịu dàng, liếc nhìn đám người Hứa Mạt bên cạnh Lâm Tịch.

Hắn hơi ngạc nhiên khi Lâm Tịch duy trì mối quan hệ thân thiết với nhóm thợ săn hoang dã này như vậy.

Nhưng hắn không nói gì nhiều, chỉ chào rồi rời đi.

Lâm Tịch nhìn theo bóng lưng Dương Minh, thầm thở dài.

Dương Minh là một người rất có chừng mực và vô cùng thực dụng, trước đây hắn luôn giữ một khoảng cách nhất định với cô.

Không bao giờ mời riêng một mình cô.

Bây giờ chủ động mời dĩ nhiên không chỉ đơn thuần là vì an ủi cô.

Có lẽ Dương Minh cho rằng.

Lúc này, mình có thể tiếp cận cô ấy.

Tô Nhu đi ở phía trước, dường như vô tình hay cố ý dẫn đường.

Một lúc sau, phía trước xuất hiện một nhóm người.

Bản Trạch Danh, Tôn Tiểu Tiểu, Lý Mạn, Hưu Tư, Giang Đồng, cộng thêm Tô Nhu, các thành viên của tiểu đội cùng nhau đi đến khu phế tích trước đó để luyện tập đều có mặt ở đây.

Xem ra, đây là đang chờ Lâm Tịch.

-Tiểu Tiểu…

Tiểu Thất dang rộng vòng tay chạy tới khi nhìn thấy Tôn Tiểu Tiểu.

Hứa Mạt nhìn bóng lưng Tiểu Thất chớp mắt.

Trước đây thằng nhóc này có thế đâu!

Tôn Tiểu Tiểu cũng chớp mắt nhìn Tiểu Thất.

Hôm qua cha gửi cho cô một tin nhắn, bảo cô phải giữ gìn mối quan hệ với nhóm Hứa Mạt, trở thành bạn thân của nhau càng tốt.

Còn có Lâm Tịch, đều phải trở thành bạn tốt của nhau.

Loại mà sau này có thể dẫn về nhà và chơi cùng nhau.

Trong đầu của Tôn Tiểu Tiểu đầy những dấu chấm hỏi.

Làm sao cô ấy hiểu nhiều như vậy.

Nhưng ông già nói rằng nếu trở thành bạn tốt của nhau thì sau này số tiền tiêu vặt sẽ tăng gấp đôi.

Tôn Tiểu Tiểu hiểu ngay lập tức!!

Oh yeah!

Làm bạn cũng được nha, bổn tiểu thư đáng yêu như thế, không thành vấn đề.

Nhưng thấy cậu nhóc ngốc nghếch kia xông tới, Tôn Tiểu Tiểu lùi lại một bước, trừng mắt nhìn cậu nói:

-Cậu làm gì vậy?

-Tiểu Tiểu à, lúc trước đều là tôi không đúng, tôi không nên tức giận với cậu.

Tiểu Thất dừng lại chủ động nhận sai, thái độ thành khẩn.

Ba ba Tiểu Tiểu siêu lợi hại!

Tôn Tiểu Tiểu nghi ngờ nhìn Tiểu Thất.

Sao lại cảm giác như có âm mưu gì đó nhỉ?

Cậu ta không phải đang thèm cơ giáp của bổn tiểu thư chứ?

Nhưng cô vẫn đang lo lắng không biết làm sao để hòa giải.

Vì thằng nhóc ngốc nghếch này đã chủ động nhận lỗi.

Vậy thì bổn tiểu thư cho cậu ta một cơ hội đi.

-Hừ!

Tôn Tiểu Tiểu khịt mũi, ngẩng cao đầu kiêu ngạo nói:

-Biết sai là tốt rồi, chẳng qua bổn tiểu thư quá rộng lượng, nếu cậu đã nhận lỗi, bổn tiểu thư sẽ tha thứ cho cậu.

-Tiểu Tiểu, cậu thật tốt bụng, từ nay về sau chúng ta là bạn tốt của nhau phải không?

Tiểu Thất hỏi.

-Ừm, đúng vậy.

Tôn Tiểu Tiểu dùng sức gật đầu, là loại tiền tiêu vặt tăng gấp đôi.

Thằng nhóc ngốc này lên đường nha.

Nhìn thấy cuộc đối thoại của hai người, Hứa Mạt trợn mắt há hốc mồm.

Hoà hảo rồi sao?

Thật là một kịch bản cẩu huyết mà!

Tuy nhiên, Giang Đồng không được tốt lắm.

Dĩ nhiên, còn có Lý Mạn.

Bọn họ đang đứng đây đợi Lâm Tịch, nhưng tại sao những thợ săn hoang dã này luôn âm hồn bất tán.

Có thể buông tha cho nhau không?

Cô cũng không muốn ở cùng một chỗ với bọn Hứa Mạt.



-Chị Tịch.

-Cô Lâm.

Mấy người lần lượt lên tiếng.

Lâm Tịch nhìn thấy cả đám người đều ở đây, mới biết bọn họ đang đợi mình, hiển nhiên đã hẹn trước.

-Cô, em mới tìm được một quán ăn ngon, vừa vặn hôm nay mọi người đều rảnh, bảy người chúng ta cùng ăn thử xem?

Lý Mạn nói với Lâm Tịch.

Cố tình nói bảy người.

Sáu người bọn họ, cộng thêm Lâm Tịch, vừa vặn bảy người.

-Phải đấy, chúng tôi đã từng đến đó rồi, hương vị rất ngon.

Giang Đồng cũng phụ họa nói:

-Sau khi trở về từ lần thực tập trước, sáu người chúng tôi vẫn chưa mời chị Tịch ăn cơm.

Lâm Tịch vẫn rất cảm động.

Sau khi biết hoàn cảnh của mình, họ đều muốn an ủi mình.

Nhưng mà, bảy người sao?

-Chị Tịch, vậy chúng tôi đi trước.

Hứa Mạt đương nhiên nghe hiểu ý tứ của Lý Mạn.

-Cùng nhau đi đi.

Tô Nhu mở miệng đề nghị.

-Phải đó, nếu đều là bạn tốt thì cùng đi với nhau chứ.

Tôn Tiểu Tiểu nói.

Bản Trạch Danh và Hưu Tư không phản đối, họ không có thành kiến với Hứa Mạt và nhóm của hắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận