Căn Cứ Số 7

Chương 447: Gió nổi lên

Bây giờ, thiếu gia của gia tộc Tư Tháp Khắc, Hứa Mạt cũng quen sao?

Người ngoài hành tinh anh ta nói trước đây, thì ra chính là thiếu gia Tư Tháp Khắc!

-Hừ…

Tô Nhu thở dài rồi đi vào phía trong học viện.

Người của Tô gia đều đang ở bên ngoài yên lặng chờ đợi.

Không lâu sau, Tô Nhu và người của Tô gia đi cùng quay lại.

-Thiếu gia Tư Tháp Khắc đồng ý gặp mặt.

Người đi cùng của Tô gia nói, người của Tô gia đều giật mình.

Ánh mắt của lão gia nhà họ Tô nhìn Tô Nhu và nói:

-Tô Nhu, mấy ngày này ngươi hãy đi theo bên cạnh ta.

-ừm.

Tô Nhu gật đầu.

Bố của Tô Nhu hai tay nắm chặt, trong lòng có chút kích động.

Ánh mắt ông nhìn Tô Nhu, có chút mơ hồ, không biết người bạn nào của Tô Như mà lại có năng lượng lớn đến vậy?

-Đi thôi, chuẩn bị trước một chút đã.

Ông lão đưa người rời khỏi, việc lần này nhất định phải chú trọng.

Sau khi bọn họ đi, bố của Tô Nhu vẫn ở đó, thấp giọng hỏi Tô Nhu:

-Tô Nhu, người bạn nào của con quen biết với Tư Tháp Khắc vậy?

Ánh mắt Tô Nhu hướng về phía một chiếc xe, bố cô cũng nhìn theo hướng đó, Tô Nhu nhẹ giọng nói:

-Hứa Mạt.

Bố Tô Nhu trong lòng run lên, lại là cậu ta.

Hứa Mạt, hiện tại đã không còn ở trong học viện, nhưng dường như hình bóng của anh ta ở khắp mọi nơi.

Thật yêu nghiệt, đáng tiếc.

Lúc này, trong học viện Nam Minh một bóng người bước ra, ngay lập tức hấp dẫn rất nhiều ánh nhìn.

Ánh mắt của Tô Nhu và bố Tô Nhu cũng bị thu hút đến đó, bố Tô Nhu tất nhiên nhận ra cô ấy.

Người đến từ thủ phủ, nhân vật tỏa sáng nhất, chính là cô ấy.

Người con gái này, sợ rằng không phải người đơn giản.

Hình bóng đi ra kia tất nhiên là nữ mà đầu.

Cô ấy đi từng bước từng bước ra bên ngoài, đi đến bên cạnh một chiếc xe, dưới ánh mắt ngạc nhiên của nhiều người, cô ấy mở cửa xe và bước lên.

Chiếc xe khởi động ầm ầm.

Những ánh mắt nhìn chiếc xe đang rời đi kia, nôi tâm không thể bình tĩnh nổi.

Còn bố của Tô Nhu, trong lòng càng trào dâng một con sóng lớn.

Hứa Mạt không chỉ quen Tư Tháp Khắc, hiện tại, đang cùng với người con gái tỏa sáng nhất đến từ thủ phủ hẹn hò?



Chiếc xe chạy trong thành phố Cương Khung.

Tiếp xúc gần gũi trong môi trường kín, Hứa Mạt có thể ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt, liền liếc nhìn Nữ Ma Đầu.

Nhan sắc này thực đúng là cực phẩm, ba trăm sáu mươi độ không góc chết.

Nữ Ma Đầu tựa đầu vào ghế, tư thế ngồi rất đúng mực, đôi chân xinh đẹp duỗi ra, dường như có chút căng thẳng.

Điều này khiến Hứa Mạt cảm thấy kỳ lạ. Nữ Ma Đầu, cô ấy vậy mà vẫn còn lo lắng sao? Hoặc có lẽ là do môi trường bịt kín trong xe chăng?

-Lần trước ta đến gặp Tư Tháp Khắc là vì có vài chuyện cần thương lượng.

Hứa Mạt nói với Nữ Ma Đầu, lần này là vì mượn cơ giáp.

Nữ Ma Đầu nhìn về phía trước không thèm để ý tới hắn.

-Ngươi tại sao gọi là Số Không, ngươi tên thật là gì.

Hứa Mạt hỏi.

Tên của Nữ Ma Đầu, Số Không!

Có lẽ, đây căn bản không phải là một cái tên mà giống một danh hiệu hơn. Ở trong học viện, Nữ Ma Đầu đã sử dụng tên giả ư?

-Ta tên gọi là Số Không.

Nữ Ma Đầu hồi đáp, kể từ khi cô ấy sinh ra, cô ấy đã được gọi là Số Không.

-Họ thì sao?

Hứa Mạt hỏi tiếp.

Nữ Ma Đầu lắc đầu.

Hứa Mạt lộ ra vẻ mặt kì quái, Nữ Ma Đầu là không biết hay là không muốn nói?

-Danh hiệu Công chúa nghèo nàn là thế nào, từ đâu mà có?

Hứa Mạt hỏi.

Nữ Ma Đầu không quan tâm anh ấy.

Tuy rằng câu hỏi của Hứa Mạt rất đơn giản, nhưng cô lại không biết nên trả lời như thế nào.

-Ngươi vẫn luôn không nói chuyện như thế này sao?

Nữ Ma Đầu khẽ gật đầu.

-Bạn bè thì sao, với bạn bè cũng không nói chuyện sao?

Hứa Mạt hỏi tiếp.

-Ta không có bạn bè.

Ánh mắt xinh đẹp của cô ấy hướng ra ngoài cửa sổ.

Ở trong thế giới hiện thực này, cô ấy mới tiếp xúc với thế giới bên ngoài chưa bao lâu, kiến thức trước đây của cô về thế giới bên ngoài đều đến từ tin tức và thế giới Phế Tích.

Trước đây, cô ấy thậm chí không có máy liên lạc, mãi cho đến khi Hứa Mạt nói với cô ấy số liên lạc, cô tìm không thấy Hứa Mạt mới làm máy liên lạc.

Trong lòng Hứa Mạt có chút xúc động, cố ấy đột nhiên nhận ra, Nữ Ma Đầu rất cô đơn.

Sự lạnh lùng và kiêu ngạo của cô ấy chỉ là ngụy trang mà thôi, hơn nữa vì từ khi sinh ra, cô ấy đã cô độc rồi.

Vì vậy, sau khi bị anh ta đánh bại trong Đấu trường siêu thần và quen biết anh ta thì coi anh ta như một người bạn sao?

Số Không, có lẽ đã có một gia cảnh khác thường.

-Sau này ta chính là bạn rồi.

Hứa Mạt cười nói:

-Đưa ngươi đi dạo một chút nha?

Nữ Ma Đầu nhẹ nhàng gật đầu.

Hứa Mạt mở cửa sổ, chiếc xe phát ra âm thanh ầm vang, trên con đường rộng rãi mà lao vụt đi.

Gió thổi tới, Nữ Ma Đầu nhìn ngoài cửa sổ xe, mái tóc dài màu bạch kim tung bay.  

Hai người đến một quán cà phê.

Vị trí cùng với thế giới Phế Tích trước kia, lúc xem trận đấu của Nam Minh Hỏa Vũ và Ni Cổ Lạp Tư là giống nhau, thế giới Phế Tích tương ứng với thế giới hiện thực.

Ở thành phố Cương Khung quả thực có một quán cà phê như vậy.

Hứa Mạt đã đặt bao hết quán, dù sao hiện tại cũng không phải ít tiền, hai người đều là 'Nhân vật nổi tiếng' ở thành phố Cương Khung, nếu bị quá nhiều người nhìn thấy, sẽ hấp dẫn nhiều người vây xem. 

Hai người đến ngồi trên ban công quán cà phê, tầm nhìn ở đây rất tốt, lúc hoàng hôn, ánh tà dương chiếu rọi lên những tòa nhà bằng thép, như thể chúng được dát lên một lớp vàng.

Hứa Mạt nằm trên lan can quán cà phê, nhìn phong cảnh phía xa, đưa tay ra đón gió, nói:

-Ở đây có được không?

-Ừm.

Nữ Ma Đầu khẽ gật đầu, cô cũng học theo Hứa Mạt, đứng trước lan can hóng gió.

-Tại sao ngươi thích đánh nhau?

Hứa Mạt bên cạnh Nữ Ma Đầu hỏi.

-Thầy giáo bảo ta chiến đấu.

Nữ Ma Đầu nói.

-Thầy giáo sao?

Hứa Mạt lộ ra thần sắc kỳ quái:

-Thầy giáo của học viện Siêu Phàm ư?

-Không phải?

Nữ Ma Đầu lắc đầu:

-Sau khi ta thua ngươi thì mới vào Học viện Siêu Phàm nhập học, trước đây ta chỉ ở nhà thôi.

-Trạch nữ sao?

Hứa Mạt có chút kinh ngạc.

-Thầy giáo của ngươi đã bị bắt rồi hả?

Nữ Ma Đầu hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận