Căn Cứ Số 7

Chương 1238: Gương mặt hoàn mỹ

Hứa Mạt nhìn gương mặt hoàn mỹ gần trong gang tấc nghiêm túc gật gật đầu, đàn hồi rất tốt.

Linh trừng mắt nhìn hắn một cái, mở miệng nói:

-Tôi đi tu luyện.

Nói xong thì rời khỏi đây, Hứa Mạt nhìn theo bóng lưng của Linh, trong lòng thầm nghĩ Khung sư phụ không có ở đây, sớm muộn gì cũng gạo nấu thành cơm.

Lúc này, Diệp Thanh Điệp cười tủm tỉm đi đến đối diện Hứa Mạt ngồi xuống.

-Chị Điệp, chúng ta đi phòng nghỉ nói chuyện phiếm đi.

Hứa Mạt mở miệng nói với Diệp Thanh Điệp.

Diệp Thanh Điệp ở dưới bàn đá Hứa Mạt một cái, tên khốn này lá gan cũng lớn thật.

-Haizz…

Hứa Mạt khoa trương thở dài, nửa năm rồi hắn cũng chưa được vui vẻ một bữa.

-Đích đến của chúng ta là gì?

Diệp Thanh Điệp mở miệng hỏi. Phiêu bạt trong không gian đã nửa năm, cô cũng chưa từng hỏi qua, cả đám người đều yên lặng đi theo Hứa Mạt, Hứa Mạt đi đâu bọn họ đi theo đó.

-Đi đến trung tâm tinh vực đế quốc trước kia, trên chiến hạm Xi Vưu hào có tinh đồ, mặc dù là tinh đồ cũ kỹ nhưng vị trí các tinh cầu vẫn rất chính xác.

Hứa Mạt mở miệng nói.

-Ngân Tinh đế quốc một thời, bây giờ trông như thế nào?

Diệp Thanh Điệp thì thầm, nghe nói mấy trăm năm trước sau khi đế quốc sụp đổ, lãnh thổ vô tận của đế quốc đều bộc phát chiến tranh giữa các vì sao, hiện giờ sẽ là cục diện gì.

-Từ trong trí nhớ của người hành tinh Mạn Đạt Lạp biết được, sau khi Ngân Tinh đế quốc sụp đổ, chiến tranh giữa các vì sao chưa từng dừng lại. Lãnh thổ của đế quốc bây giờ phân chia thành nhiều thế lực khác nhau, trong đó thế lực đứng đầu vẫn thống trị đại bộ phận lãnh thổ, hơn nữa chinh chiến không ngớt.

-Vậy chúng ta còn đi?

Diệp Thanh Điệp nhìn về phía Hứa Mạt hỏi.

-Dù sao chiến tranh cũng ở quy mô nhỏ, hơn nữa lãnh thổ trung tâm đế quốc có nhiều loại văn minh khác nhau, khoa học kỹ thuật tiên tiến và siêu phàm giả hàng đầu, thậm chí còn tồn tại chủng tộc ngoài hành tinh cao cấp. Ví dụ, tôi thấy trong thư viện của Đại học Lư Tạp Tư có một nền văn minh ngoài hành tinh được gọi là nền văn minh thiên thần, gen nhân loại này cực kỳ hoàn hảo, sở hữu gen thiên thần, bất kể là nam hay nữ đều cực kỳ đẹp mắt.

Hứa Mạt hỏi:

-Chị không có hứng thú sao?

-Không có hứng thú.

Diệp Thanh Điệp lắc đầu:

-Cho nên, mấu chốt là ngoại hình đẹp?

-???

Hứa Mạt nhìn Diệp Thanh Điệp:

-Chị Điệp, hình chị hiểu lầm tôi rồi thì phải.

-Tôi không hề hiểu lầm cậu.

Diệp Kình Điệp trong mắt lộ ra khinh thường, nhân loại có dung mạo hoàn mỹ? Tên khốn này quả nhiên có ý đồ xấu mà.

Linh còn chưa đủ hoàn hảo sao?

-Chị Điệp, chị thật hoàn hảo trong mắt tôi.

Hứa Mạt nói.

Diệp Thanh Điệp:

-…..

Hừ!

Buồng nghỉ ngơi của Linh.

Linh đi tắm, sau đó mặc bộ đồ ngủ bình thường ngồi trên giường, cầm viên pha lê ký ức trong tay và tinh thần lực dồn vào trong đó.

-Du hành trong vũ trụ nửa năm, vẫn chưa gặp phải chuyện gì, hoá ra nhân loại thật sự nhỏ bé như vậy, không biết mẹ và Khung sư phụ đã đi đâu rồi?

Linh mang trí nhớ cất giấu trong viên pha lê ký ức, tinh thần lực vẫn không dừng lại.

-Những ngày mẹ và Khung sư phụ không có ở đây, con sống rất vui vẻ…

-Trước khi mẹ rời đi đã dặn dò con phải cẩn thận với Hứa Mạt, tên kia không phải là người tốt, nhưng mà, con cảm thấy mẹ sai rồi, Hứa Mạt rất tốt, tuy rằng thỉnh thoảng sẽ không thành thật nhưng phần lớn thời gian vẫn rất nghe lời.

-Thật ra con cũng thích được hắn ôm.

-Nếu có thể luôn như vậy thì tốt rồi, mẹ và Khung sư phụ đều không có ở đây…

Linh nói xong phải giấu viên pha lê ký ức đi, đây là món quà mà Hứa Mạt tặng cho cô, tuy rằng lúc ấy đưa nhầm nhưng cô đã sớm tha thứ cho hắn.

Viên pha lê ký ức này nhất định phải giấu kỹ, sau này ngàn vạn lần không thể để cho mẹ cô và Khung sư phụ nhìn thấy.

Bỏ viên pha lê ký ức xuống, Linh ngồi trên giường, hai tay ôm đầu gối, nhìn bầu trời đầy sao bên ngoài, tuy rằng có hơi nhàm chán nhưng bầu trời đầy sao này thực sự rất đẹp.

Lúc này, chuông cửa vang lên, Linh nhìn màn hình giám sát bên cạnh thì thấy Hứa Mạt đứng ở bên ngoài.

Cô nhấn mở cửa tự động, Hứa Mạt bước vào, nhìn thấy hình ảnh Linh ngồi trên giường hai tay ôm đầu gối không khỏi sửng sốt.

-Cậu đến đây làm gì?

Linh thấy Hứa Mạt đóng cửa lại, không khỏi cảnh giác nhìn hắn, vừa mới khen hắn xong.

-Tôi muốn cùng cậu đếm sao.

Hứa Mạt đi lên mở miệng nói.

Linh đảo đảo đôi mắt to tròn xinh đẹp, cùng nhau đếm sao?

Chỉ thấy Hứa Mạt đã ngồi trên giường, rất tự giác dựa người vào Linh, nhìn ra bên ngoài nói:

-Bầu trời đầy sao đẹp quá!

Linh chớp chớp mắt, hắn dường như rất tỉnh táo.

Hứa Mạt vươn tay, ôm bả vai Linh, thuận thế kéo Linh dựa vào vai hắn, nói:

-Linh, ngủ một mình có sợ không?

-Không…

Linh ngửa đầu nhìn hắn, vì sao lại sợ hãi??

-Linh, hai đứa mình nói chuyện chút đi.

Hứa Mạt tiếp tục nói.

-Nói cái gì?

Linh nhẹ giọng hỏi.

-Rời khỏi mẹ và Khung sư phụ, cùng tôi lang thang trong thế giới giữa các vì sao, cậu có cảm thấy cô đơn không?

Hứa Mạt nhẹ giọng hỏi, Linh vẫn bị quản vô cùng chặt chẽ, trước kia chỗ xa nhất chính là đi hành tinh Lư Tạp Tư nhưng cũng phải chịu sự kiểm soát.

Lần này, mẹ Linh và Khung sư phụ coi như là hạ quyết tâm, để cô ấy đi xa cùng mình.

-Hình như, có một chút.

Linh thấp giọng đáp lại, nhưng không cẩn thận nghĩ tới, dường như ký ức vừa rồi cô lưu lại trong viên pha lê ký ức là mẹ và Khung sư phụ không có ở đây, không ai quản, ở cùng một chỗ với Hứa Mạt vẫn rất vui vẻ.

-Đồ ngốc.

Hứa Mạt không biết từ khi nào đã kéo Linh nằm xuống, ôm cơ thể Linh và dùng tay phải vuốt tóc cô.

Cái này khiến cô có cảm giác là lạ ở chỗ nào.

Không phải nói chuyện với cô ấy một chút sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận