Căn Cứ Số 7

Chương 953: Ám chỉ

-Linh, sao vậy, ai chọc cậu tức giận hả?

Hứa Mạt chớp chớp mắt, nữ ma đầu có hơi là lạ.

-Kỵ sĩ.

Linh đáp. Tất cả mọi người đều đang nói, Hứa Mạt là kỵ sĩ bảo vệ Y Lệ Toa Bạch. Trên đường tới đây, cô đã nghe rất nhiều người nói vậy.

-Khụ khụ...

Hứa Mạt nhìn Linh. Nữ ma đầu sao lại hài hước dữ vậy.

Kỵ sĩ?

-Đã có mặt.

Hứa Mạt nói.

-???

Linh nhìn Hứa Mạt chớp chớp mắt.

Có mặt?

-Không phải cậu gọi tôi sao?

Hứa Mạt hỏi. Đôi mắt Linh kỳ lạ liếc hắn.

-Tôi gọi cậu lúc nào?

Linh đáp.

-Tôi tôn kính nữ vương bệ hạ Linh, tôi vẫn luôn là kỵ sĩ của ngài mà.

Hứa Mạt trả lời.

Linh trợn trừng mắt lên, nhìn Hứa Mạt.

-Đồ lừa đảo!

Linh thấp giọng mắng, cúi đầu đọc sách, chẳng qua không còn tức giận nhiều nữa.

-Linh, tôi mãi mãi là kỵ sĩ của cậu.

Hứa Mạt vươn tay, nhẹ nhàng vỗ về mái tóc màu bạc của Linh, vuốt vuốt đầu của cô. Trong lòng Linh lại dâng lên một cảm xúc kỳ quái, nhưng dường như cũng rất hưởng thụ, cúi đầu, mặc cho Hứa Mạt bò đầu cô.

Hứa Mạt nhìn gương mặt hoàn hảo không tì vết kia, kỵ sĩ của nữ vương bệ hạ không biết lúc nào mới được sử dung quyền lực của kỵ sĩ đây.

Bên cạnh có nữ sinh đi ngang qua nhìn thấy hành động của Hứa Mạt.

Hứ, thằng cặn bã, lại đang lừa gạt Linh đó!

Nam Tương Y cũng tới đến nơi này, nhìn thấy động tác của Hứa Mạt và Linh cũng lộ ra vẻ mặt cổ quái.

Hứa Mạt thả tay xuống, nhìn Nam Tương Y.

-Bạn học, cậu có thấy cậu xuất hiện không đúng lúc hay không?

Hứa Mạt hỏi Nam Tương y.

Linh đạp hắn một cước.

-Tôi tới chỗ khác.

Nam Tương T nói. Cô đi tới một vị trí khác, sau đó yên tĩnh đọc sách.

Không qua bao lâu, lại có hai người đi tới bên này.

Là Y Trạch và Tạp Đặc, bọn họ đi thẳng tới chỗ của Hứa Mạt.

-Hứa Mạt.

Y Trạch mở miệng gọi, dứt lời liền nhìn Linh.

Linh nhìn thấy ánh mắt của Y Trạch, dường như hiểu được ý của hắn, muốn đứng dậy rời đi, liền bị Hứa Mạt kéo tay, lôi cô ngồi xuống.

-Tôi không có chuyện gì cần phải giấu diếm Linh.

Hứa Mạt khẳng định.

-Liên quan đến chuyện của Y Lệ Toa Bạch.

Y Trạch đáp.

-Linh, cậu có muốn đi trước một chút không?

Hứa Mạt quay người nói với Linh.

Linh tức giận trừng mắt nhìn hắn, mới vừa rồi còn chưa kịp cảm động đâu!

-Không muốn thì thôi cũng được.

Hứa Mạt yếu ớt nói, bất cẩn rồi!

Cách đó không xa, Nam Tương Y nhìn về phía Y Trạch và Tạp Đặc. Trái tim nhảy lên một nhịp, cô cảm thấy mình dường như đã phát hiện ra một bí mật to lớn.

-Chuyện gì cơ?

Hứa Mạt nháy nháy mắt với Y Trạch. Chuyện không nên nói thì đừng có nói lung tung, xảy ra án mạng đó.

Y Trạch nằm nhoài trên mặt bàn, tố gần chỗ Hứa Mạt, nhỏ tiếng tới mức thấp nhất, nói khẽ:

-Chừng nào cậu công khai thân phận với Y Lệ Toa Bạch.

-Tôi cũng đang suy nghĩ vấn đề này, cần tìm thời cơ thích hợp.

Hứa Mạt đáp lại.

-Không thể đợi thêm được nữa.

Y Trạch nói.

-Đúng.

Tạp Đặc gật đầu đồng ý.

Chờ thêm nữa là sẽ có chuyện đó.

Tên cặn bã này!

Đến Y Lệ Toa Bạch cũng không buông tha.

-Ách...

Hứa Mạt nháy mắt, thấp giọng nói:

-Xảy ra chuyện gì sao?

Hai người trừng mắt nhìn Hứa Mạt, hắn còn dám hỏi đã xảy ra chuyện gì ư.

Cậu mà còn ở cạnh Y Lệ Toa Bạch, sợ là sẽ xảy ra chuyện lớn mất thôi!

-Bên ngoài đều đang đồn cậu là kỵ sĩ bảo vệ tiểu thư Y Lệ Toa Bạch kìa.

Y Trạch nói.

-Tin vịt thôi.

Hứa Mạt trả lời:

-Y Lệ Toa Bạch cũng đâu biết tôi là ai.

-Tôi là người lớn lên từ nhỏ với Y Lệ Toa Bạch, cô ấy còn chưa từng tôn kính ai như thế cả, lúc phỏng vấn nghe được từ kỵ sĩ, cô ấy cũng không phản đối.

Y Trạch giải thích.

-Các cậu đừng có nói là tưởng tôi có ý với Y Lệ Toa Bạch đó chứ?

Hứa Mạt đã hiểu, nhìn hai người.

Hai người nhìn hắn chằm chằm.

Hứa Mạt thở dài, một bàn tay khoác lên người một người, mở miệng nói:

-Yên tâm, Y Lệ Toa Bạch là của các cậu, các cậu chẳng lẽ không có niềm tin với nhân phẩm của tôi sao?

-Là của tôi, không phải của chúng tôi.

Y Trạch và Tạp Đặc đồng thời đáp trả.

-...

Hai người liếc xéo nhau, sau đó nhìn Hứa Mạt nói:

-Không tin tưởng lắm!

Hứa Mạt có có nhân phẩm hả?

Không tin thì hỏi mấy nữ sinh ở thư viện xem, người nào mà không biết hắn là thằng cặn bã.

Hứa Mạt có hơi tức giận, vậy mà lại nghi ngờ nhân phẩm của hắn. Hắn buông tay ra, chỉ vào Linh đang ở bên cạnh:

-Bạn gái của tôi kìa, không đẹp bằng Y Lệ Toa Bạch à?

Y Trạch và Tạp Đặc nhìn Linh, quả thực là xinh đẹp, nhưng bọn hắn vẫn cảm thấy Y Lệ Toa Bạch đẹp hơn.

Đương nhiên, ý nghĩ này bọn hắn không dám nói.

-Hơn nữa, bạn gái của tôi khôn khéo, hiểu chuyện lại nghe lời, ôn nhu quan tâm. Y Lệ Toa Bạch kia tính tình xấu hơn, cao ngạo tự cho mình đúng, cũng chỉ có các cậu mới để ý.

Hứa Mạt diễn giải, hai người kia hoài nghi nhìn Hứa Mạt.

Y Trạch và Tạp Đặc liếc nhìn Linh, khi cầm kiếm chém người, quả thật rất ôn nhu nha!

Đôi mắt Linh mở to, Hứa Mạt nói rất đúng, rất có lý nha.

-Các ngươi nhìn cái gì?

Linh hỏi Y Trạch và Tạp Đặc.

-Không có, đâu có gì...

Y Trạch yếu ớt trả lời.

-Các ngươi đừng có quấy rầy chúng ta.

Linh khó chịu, bọn hắn vậy mà lại nghi ngờ Hứa Mạt sẽ thích Y Lệ Toa Bạch?

-Ái chà...

Hai người nhìn Linh, sau đó liếc về phía Hứa Mạt, chỉ thấy Hứa Mạt đưa cho bọn họ ánh mắt các cậu hiểu mà.

Y Trạch và Tạp Đặc liền hiểu, Hứa Mạt đâu có dám!

-Cậu tìm cơ hội, ám chỉ một chút gì đó với Y Lệ Toa Bạch đi.

Y Trạch đề nghị nói:

-Tôi đi trước đây.

-Được.

Hứa Mạt gật đầu, hai người rời khỏi thư viện.

Nhìn thấy hai người rời đi, Hứa Mạt có hơi đau đầu. Nếu như Y Lệ Toa Bạch biết đó là hắn ta, rồi nghĩ đến những ngày tháng cùng nhau, lại còn mời hắn trở thành kỵ sĩ bảo vệ bên người nữa. Y Lệ Toa Bạch có khi nào sẽ cầm kiếm chém chết hắn không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận