Căn Cứ Số 7

Chương 1193: Tin tức không tồi

Ánh mắt Cáp Địch Tư kiên định hơn bao giờ hết, hắn nghiêm túc nhìn về phía trước, đặt một tay lên ngực và nói:

-Vì Hành tinh Mạn Đạt Lạp!

……………….

Sau khi Lam Tinh đồng minh thành lập được vài tháng, Hành tinh Bái Luân nghênh đón một cơ hội phát triển chưa từng có từ trước tới nay.

Tất cả các đại tinh cầu đều tới Hành tinh Bái Luân xây dựng căn cứ quân sự, đem rất nhiều nhân viên, vũ khí, vật liệu và năng lượng vận chuyển đến Hành tinh Bái Luân, đem căn cứ bên này tạo thành một cứ điểm, cho dù tinh cầu bản địa bị công kích thì cũng có thể tạm thời lui về đây.

Đây là lo trước tính sau, dù sao cũng không ai có thể đoán trước được kết quả cuối cùng của cuộc chiến giữa các vì sao này.

Hành tinh Bái Luân cũng giúp đỡ các đại tinh cầu xây dựng căn cứ, trong một thời gian ngắn, hành tinh Bái Luân đã mở ra một cơ hội phát triển nhảy vọt. Trong đống đổ nát của quá khứ, các căn cứ giống như thành phố mọc lên từ mặt đất, đây vẫn là một kỳ quan sau nhiều năm. Nhiều người đã nói đùa rằng các thành viên của Lam Tinh đồng minh đã cùng nhau chung tay giúp xây dựng Hành tinh Bái Luân.

Điều này đã từng gây ra sự thiếu hụt các loại tài nguyên trên hành tinh Bái Luân, chỉ có thể được vận chuyển từ các hành tinh lớn, vì thế Hành tinh Bái Luân mỗi ngày đều có phi thuyền vũ trụ của các tinh cầu lớn ra ra vào vào, đây cũng là một cảnh tượng lịch sử.

Tất nhiên, tất cả điều này là do bối cảnh lịch sử đặc biệt.

Gần đây Hứa Mạt rất thảm.

Linh sống ở nhà lâu dần cũng quen, mẹ Linh gọi về cũng không được nữa.

Cho nên, Hứa Mạt tuy rằng có thể ở bên cạnh Linh mỗi ngày, vốn nên là chuyện vui vẻ, nhưng lại khó chịu chính là hắn chỉ có thể nhìn.

Bởi vì Linh ở đây, Diệp Thanh Điệp đã giữ khoảng cách với hắn, thậm chí rất nhiều lần không trở về, luôn bận rộn ở bên ngoài.

Có một số chuyện không trải qua cũng không sao, nhưng một khi trải qua rồi thì rất khó chịu, đặc biệt là ở độ tuổi của hắn, bên cạnh có một bạn gái xinh đẹp như vậy nhưng hắn chỉ có thể ngắm chứ không thể chạm vào, cho nên đây là một câu chuyện buồn.

Tuy nhiên, hai người ngược lại thường xuyên 'đánh một trận', coi như tu luyện.

Ngày hôm nay, sau khi đánh nhau xong hai người đã vọt đi tắm, Linh bước ra khỏi phòng tắm, cô ấy mặc một bộ quần áo bình thường đơn giản, mái tóc dài màu bạc xõa trên vai, đi về phía Hứa Mạt đang nói chuyện điện thoại.

Hứa Mạt đang ngồi ở trên ghế sô pha thì nhìn thấy một đôi chân dài trắng nõn như tuyết, Linh ăn mặc càng ngày càng tùy tiện, cũng không biết có phải cố ý hay không.

Theo đôi chân xinh đẹp đó, Hứa Mạt nhìn lên và thấy Linh đang chải lại tóc của cô, một đôi mắt đẹp sáng ngời và trong veo đang nhìn hắn, lông mày như vầng trăng khuyết.

-Cậu nhìn cái gì?

Linh đơn thuần hỏi.

-Linh, vì sao làn da của cậu không có chút tỳ vết nào vậy?

Hứa Mạt tò mò hỏi. Hắn luôn cảm thấy thật kỳ quái, làn da của Linh quá hoàn mỹ, nước da trong suốt như thủy tinh, vô cùng mịn màng, không có một chút tì vết, ngay cả lông tơ cũng không có, giống như một tác phẩm nghệ thuật vậy.

Hứa Mạt thầm nghĩ, đây chẳng lẽ là bởi vì chủng tộc sao?

-Tỳ vết?

Linh không hiểu.

-Giống như mụn nhọt, vết sẹo chẳng hạn.

Hứa Mạt nói.

Linh lắc đầu, cô ấy vẫn luôn như vậy.

-Những nơi khác trên người có hay không, để tôi kiểm tra nào!

Hứa Mạt nói.

-???

Linh nhìn Hứa Mạt, đôi mắt xinh đẹp dần dần trở nên tức giận, trừng mắt nhìn hắn.

Hứa Mạt khoa trương thở dài, thật thê thảm.

-Sao lại thở dài?

Linh hỏi.

-Ngay cả bạn gái của mình cũng chưa từng ôm.

Hứa Mạt thở dài nói.

Linh nhìn hắn, tên này lại giả vờ giả vịt nữa rồi.

Nhưng mà, hình như là vậy.

Thật đáng thương.

-Vậy thì cậu ôm một cái đi.

Linh nhẹ nhàng nói.

-Hả?

Ánh mắt Hứa Mạt sáng lên vài phần, chỉ thấy Linh đi đến bên cạnh mình, Hứa Mạt ngẩng đầu nhìn cô gái xinh đẹp vô thực trước mắt, trong lòng đột nhiên lại căng thẳng.

Hắn đưa tay ra nhẹ nhàng ôm lấy Linh, vì đang ngồi nên vị trí tay hắn vòng qua là mông cô.

Vì thế, ánh mắt của Linh có chút không đúng lắm.

-Cậu có phải hay không, ôm nhầm chỗ rồi?

Linh nhẹ nhàng nói, cô cũng có vẻ hơi căng thẳng.

-Hình như là vậy.

Hứa Mạt đứng lên, ôm lấy eo Linh, hai người dán chặt vào nhau, Linh hơi ngửa đầu nhìn Hứa Mạt, thân thể có hơi cứng ngắc, cô chớp chớp mắt.

Hứa Mạt nhìn cô gái hoàn mỹ trước mắt, cho dù là nhìn gần nhưng vẫn tìm không thấy bất kỳ khuyết điểm nào, đẹp đến mức không chân thật, cũng không đành lòng chạm vào.

Hắn dường như có thể cảm nhận được nhịp tim của Linh, hóa ra cô ấy cũng sẽ lo lắng.

-Cái gì vậy?

Linh thấp giọng nói.

-Hửm?

Hứa Mạt khó hiểu lên tiếng.

-Cứ đâm vào tôi.

Linh nghi hoặc nhìn Hứa Mạt.

-….

Hứa Mạt trong nháy mắt buông Linh ra, trực tiếp ngồi xuống, yếu ớt nói:

-Không có gì.

Phản ứng tự nhiên chết tiệt.

-Hả?

Linh cảm thấy thật kỳ quái, cúi đầu nhìn xuống, tựa như ý thức được cái gì, cô chớp chớp mắt, sau đó xoay người rời đi như không có chuyện gì xảy ra, cô cảm thấy cả người không được khỏe, cô không sạch sẽ…

Hứa Mạt ngồi ở đó hận không thể tìm được một cái lỗ để chui vào, xấu hổ quá đi!

Thật là không có chí tiến thủ mà!

Ngày hôm sau, Linh luôn cúi đầu, giống như một cô bé làm chuyện sai trái, không dám nói chuyện với hắn, điều này khiến Hứa Mạt cảm thấy hơi buồn cười, không ngờ rằng Linh động một tí là rút kiếm còn có một mặt như này.

-Hứa Mạt.

Hôm nay, Diệp Thanh Điệp trở về đây.

-Chị Điệp, về rồi.

Hứa Mạt quay đầu liếc nhìn Diệp Thanh Điệp, chỉ thấy Diệp Thanh Điệp mặc một bộ trang phục công sở đơn giản nhưng vẫn không che giấu được thân hình nóng bỏng.

-Vũ khí ion đã tạo ra một bước đột phá, đang gấp rút vận dụng vào lực lượng không chiến, các bộ phận hợp tác hết mình, hẳn là rất nhanh có thể đạt được thành quả.

Diệp Thanh Điệp bước đến đối diện Hứa Mạt ngồi xuống mở miệng nói:

-Đội hình chiến đấu từ biển sâu vận chuyển trở về hiện giờ cũng đã sửa chữa xong, có thể trực tiếp đưa vào chiến trường.

-Ừm.

Hứa Mạt gật đầu, đây là một tin tức không tồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận