Căn Cứ Số 7

Chương 166: Không giống

-Đem con mồi trở về căn cứ.

Tần Phu liếc mắt nhìn Diệp Thanh Điệp. Mỹ nữ này lớn tuổi nhất trong số họ, có lẽ là thủ lĩnh, nhưng cũng chỉ khoảng hai mươi ba tuổi.

Tiên Mộc Kỳ Duyên.

-Căn cứ.

Đám người Hứa Mạt nghe đến từ này có chút hiếu kỳ.

-Các ngươi một mình đi săn sao? Người giám hộ đâu?

Tần Phu hỏi.

-Mồ côi.

Diệp Thanh Điệp nói, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Tần Phu, nói thêm;

-Đều là trẻ mồ côi.

-….

Tần Trọng nhìn bọn họ, than lên một tiếng:

-Thì ra là những đứa trẻ đáng thương. Ta còn tưởng cô cậu là học sinh của học viện ra ngoài thực tập.

-Học viện.

Ánh mắt của Tinh Vân sáng lên một chút. Cha cô trước nói muốn cho cô vào học viện theo học.

Vào học viện âm nhạc, chính là ước mơ mà cô luôn hướng tới.

Nhưng lúc đó cô không biết điều đó có ý nghĩa gì.

Muốn đi học ở học viện, phải lên được thế giới bên trên.

Cuối cùng bây giờ cô cũng đến rồi, hơn nữa còn nghe thấy hai tiếng học viện.

Dĩ nhiên không tự kiềm chế được mà cảm thấy xúc động.

Nhưng dường như nó rất xa vời.

-Học sinh lại dũng cảm như vậy sao?

Hứa Mạt tò mò hỏi.

Học sinh của học viên siêu phàm được dẫn dắt bởi các thầy cô, trang bị kĩ càng, so với những thợ săn như chúng tôi thì an tòa hơn nhiều.

Tần Phu nhìn Diệp Thanh Điệp nói.

-Tôi còn cho rằng tại sao thầy cô lại trẻ như vậy.

-Cô cậu đến cơ sở nào?

Tần Phu hỏi.

Hứa Mạt sững sờ.

Câu này làm khó hắn rồi.

Thế này nghĩa là có nhiều cơ sở.

-Chúng tôi đến đây hơi lạc đường rồi, đi đâu cũng được.

Hứa Mạt vẻ mặt không thay đổi, trầm giọng trả lời.

-Thôi được. Vậy thì đi cùng chúng tôi đi. Lên xe.

Tần Phu nói.

Chào hỏi xong, nhóm người đứng lên phía sau thùng xe.

Nhóm người Tần Phu là một gia đình, hai con trai, còn có con gái và con rể.

Nghề nghiệp là thợ săn.

Người lái xe là con trai út của Tần Phu.

Chiếc xe khởi động, đi giữa đống đổ nát, ngược lại không khí thêm phần mát mẻ dễ chịu.

Đối với nhóm người Hứa Mạt mà nói, điều họ mong muốn nhất bây giờ chính là được tắm.

-Các cháu còn trẻ như vậy, tại sao lại chọn là thợ săn?

Tần Phu hỏi Hứa Mạt.

-Cũng không còn nghề nào khác.

Hứa Mạt hỏi.

-Chú thì sao ạ?

-Cũng giống các ngươi thôi. Tài nguyên trong thành phố quá đắt đỏ và khan hiếm. Liên bang cái gì cũng đều phải dùng tiền. Nếu không làm thợ săn thì biết lây tiền ở đâu.

Tần Phu thở dài trả lời.

-Làm người bình thường thì sao?

Hứa Mạt hỏi.

Hứa Mạt không hiểu về thế giới bên trên, cũng không thể nói rằng mình đến từ thế giới ngầm, chỉ có thể thăm dò để tìm hiểu thêm thông tin.

-Trong thời kì hậu chiến, nơi mà những người bình thường có rất ít chỗ để sinh tồn, chỉ có thể liên tục bị vắt kiệt sức lao động, trừ khi họ có tài năng đặc biệt ở một số phương diện. Nếu để người khác lên mặt sai khiến, chúng tôi sẽ không quen cuộc sống như vậy.

Tần Phu thở dài trả lời.

-Nếu không, ai lại bằng lòng mạo hiểm sống ở đống đổ nát hoang tàn này.

-Quả nhiên là nổ ra chiến tranh.

Hứa Mạt thầm nghĩ trong lòng.

Trong thời đại hòa bình, những người ở dưới đáy xã hội không có kỹ năng đặc biệt đều khó có thể tận hưởng được tài nguyên. Hơn nữa, nghe được ý của đối phương, trong thời kỳ hậu chiến, tài nguyên rất đắt đỏ và khan hiếm.

Hơn nữa, thế giới này tồn tại vũ lực, người bình thường tất nhiên càng khó sống hơn.

-Nhóm các ngươi so với thợ săn khác không giống nhau.

Tần Phu nhìn Hứa Mạt nói.

-Cao gầy mảnh mai, cũng đẹp trai nữa.

Tần Phu cười nói.

Ngoại hình của Diệp Thanh Điệp và Hứa Mạt đều rất xuất chúng.

Tinh Vân mặc dù là một chiến binh gen, nhưng cô cũng có một khuôn mặt rất xinh đẹp.

Tiểu Thất nhìn cũng thanh tú.

-Đáng tiếc.

Tần Phu nhìn về phía xa.

-Chú tiếc gì thế?

Diệp Thanh Điệp hỏi.

-Ở độ tuổi của các ngươi, đáng lẽ nên học tập ở học viện mới đúng.

Tần Phu nói, nhưng dường như cảm thấy có gì đó không ổn, liền nói thêm.

-Nhưng cũng đừng quá để ý, mỗi người có một số phận khác nhau. Làm thợ săn cũng tốt. Tự do tự tại.

Hắn cũng không nói tới học viện nữa.

Không có sự đào tạo từ gia đình, quả thực rất khó. Bản thân việc vào học viện đã là điều xa xỉ, người bình thường không thể kham nổi học phí đắt đỏ.

Tần Phu vẫn luôn hối tiếc về việc các con của mình không có cơ hội học tập tại Học viện Siêu phàm.

-Còn trẻ vậy mà đã đi săn trong phế tích, cấp độ năng lượng ít nhất cũng phải là cấp C hả?

Con trai cả của Tần Phu ở bên cạnh hỏi.

Đôi mắt của hắn đảo liên hồi. Mặc dù Hứa Mạt không nhìn, nhưng vẫn nhận thấy điều đó.

Hắn liên tục nhìn Diệp Thanh Điệp.

Còn có chiếc ba lô đeo phía sau lưng.

Tần Phu lườm hắn một cái, nói:

-Đừng để ý đến mấy đứa nhỏ, cút ra chỗ khác.

-Bố nói rất đúng. Em trai đẹp trai như vậy, thật không nhẫn tâm ra tay.

Con gái của Tần Phu cũng cười nói.

-Đồ đàn bà thối tha cả ngày chỉ nghĩ về đứa nhỏ.

Người chồng bên cạnh nói kháy một câu, hiện ra vẻ thô lỗ.

-Ai bảo anh lớn lên xấu như vậy chứ.

Người phụ nữ trả lời.

-Tính cách bọn chúng là như vậy, đừng để tâm.

Tần Phu nhìn Hứa Mạt cười cười.

-Trong phế tích, chuyện cướp bóc lẫn nhau là chuyện thường. Lần sau ra ngoài có kinh nghiệm rồi thì phải cẩn thận, đừng dễ dàng lên xe của người khác. Lần sau gặp có lẽ không phải là ta. Nếu như không phải là các ngươi nhỏ tuổi, e rằng ta đã ra tay rồi.

Hứa Mạt nghe Tần Phu nói vậy cũng nảy sinh chút cảm giác tốt đẹp. Là một người có khí phách, lòng dạ ngay thẳng.

Hứa Mạt đã từng nhìn thấy sức chiến đấu của họ.

Nếu như Tần Phu thực sự ra tay…

-Chạy ra khỏi thành phố để luyện tập sao?

Tần Phu hỏi Hứa Mạt. Rõ ràng hắn không hoàn toàn tin vào hai từ “cô nhi” của Diệp Thanh Điệp.

Không giống.

Đến mức làm thợ săn.

Da của thợ săn không trắng như vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận