Căn Cứ Số 7

Chương 258: Trò chuyện

Nhưng Hứa Mạt, không phải là một học sinh bình thường.

Người với người, vốn dĩ đã không giống nhau.

Ngay cả khi làm cùng một việc, nhưng người khác nhau làm thì bản chất cũng không giống nhau.

Hứa Mạt là học sinh bình thường, thì chính là hắn đã xen vào chuyện của người khác, phạm tội giết người và gây hoạ.

Nhưng Hứa Mạt là S, thì chỉ có thể là Lâm Viễn và tập đoàn Minh thị của hắn bị tình nghi sát hại sinh viên học viện Nặc Á.

Kết quả, sẽ khác biệt hoàn toàn.

Đầu bên kia của máy liên lạc yên lặng một lát, sau đó hỏi:

-Con có ra mặt không?

-Không có.

Minh Huy nói.

Cũng may hắn giữ lại một tay, để tránh bị tình nghi, nên không ra mặt.

Chỉ ra lệnh cho cấp dưới đi làm.

-Cục trị an bên kia sẽ yêu cầu con đến để hỗ trợ điều tra, cứ phủi sạch quan hệ, chết cũng không thừa nhận. Là bọn họ ra tay, không liên quan gì đến con.

Cha Minh Huy nói.

-Con hiểu rồi.

Minh Huy gật đầu.

Đến cục trị an một chuyến là chuyện không thể tránh khỏi.

Tuy nhiên, không có chứng cứ trực tiếp.

-Đúng rồi, trước đó con để Nghiêm Hạo ra mặt, nếu như đối phương ra tay từ Nghiêm Hạo thì sao?

Minh Huy tiếp tục hỏi.

-Như nhau thôi, nếu con không thừa nhận, bên phía Nghiêm Hạo, cho dù có tìm được chứng cứ thì cũng chỉ là hối lộ mà thôi.

Cha Minh Huy nói:

-Con nói chuyện với công ty đi.

-Dạ.

Minh Huy gật đầu, sau đó bấm một số liên lạc khác.

Minh Huy hít một hơi thật sâu, cảm thấy hơi thấp thỏm.

Bởi vì, việc hắn làm không thành.

Thôn tính Lâm thị là mệnh lệnh từ trên xuống.

Tại sân huấn luyện của một trang viên tư nhân ở thành phố Cương Khung, một chàng trai trẻ đang đối chiến với một chiến binh gen.

Kết thúc trận chiến, anh ta cởi bỏ bộ quần áo chiến đấu, một người bên cạnh đưa máy liên lạc.

Chàng trai cầm lấy, liếc nhìn máy liên lạc rồi kết nối.

-Minh Huy.

Người thanh niên nói, trong máy liên lạc truyền đến vài âm thanh.

-Thất bại thì thất bại, tạm thời đừng có hành động gì khác, bên phía Lâm thị cậu đừng ra mặt nữa. Chuyện của cậu, tôi sẽ xử lý.

Thanh niên mở miệng nói, Minh Huy cảm ơn, sau đó thanh niên cúp máy liên lạc.

Học viện Nặc Á, cấp S.

“Hứa Mạt!”

Cái tên này dường như đã được nghe ở đâu đó.

Hắn mở máy liên lạc, bấm một dãy số, mở miệng nói:

-Điều tra tân sinh viên Hứa Mạt của học viện Nặc Á, tôi muốn hồ sơ tư liệu thân phận của cậu ta.

Ở thành phố Cương Khung, chỉ cần tra ra được chứng minh thư là có thể nắm rõ hồ sơ lý lịch của một người, sẽ vô cùng rõ ràng.

Thế nhưng, hắn có thể sẽ thất vọng.

Có người, là hộ gia đình đen.

Không tìm thấy người này!

…….

Hàn Viên, số 18.

Hứa Mạt và những người khác không quay trở lại học viện, dù sao đã là ban đêm và Lâm Tịch không có chỗ ở trong học viện.

Thế là, bọn họ đã đến địa chỉ ghi trên tấm thẻ.

Cắm thẻ vào, khởi động lại hệ thống và thiết lập lại nhận diện khuôn mặt.

Cổng lớn mở rộng, phía trước còn có một cánh cửa, rồi đến một trang viên.

Ánh đèn trong trang viên tự động bật sáng, giống như đang chào đón chủ nhân mới.

Trang viên tư nhân!

-Anh Mạt, em sai rồi!

Tiểu Thất cảm thấy mình phát đạt.

Tên không ra sao mà lại cao tay thế này.

Cậu không khỏi thở dài xúc động.

S chính là ngang tàng, đãi ngộ này. . .

Học viện thật có tiền.

Hứa Mạt cũng lộ ra vẻ kỳ quái.

Giấc mơ 'ba phòng ngủ một phòng khách’ ‘tan tành’.

-Sớm biết đã chẳng ở trong học viện làm gì.

Tiểu Thất hối hận.

Tại sao lại không đến sớm hơn chứ?

Một đám người trực tiếp lái xe đi vào.

Đẳng cấp bên trong còn xa hoa hơn cả nhà họ Lâm.

Thậm chí, vị trí nơi đây còn tốt hơn.

Đây là bên cạnh học viện siêu phàm, tấc đất tấc vàng.

Lâm Tịch cũng bùi ngùi mãi thôi.

Cô quen Hứa Mạt bao lâu rồi?

Trước đây, họ chỉ là những thợ săn trẻ tuổi, những cậu bé nghèo.

Ăn nhờ ở đậu, bởi vì không có chứng minh thư mới nhờ cô giúp đỡ, ở lại nhà cô làm bồi luyện.

Hiện tại…

Khác nhau một trời một vực.

Mà cô, lại đã trải qua một cơn ác mộng.

Đời người đầy những thăng trầm, bọn họ chỉ là đang trải nghiệm nó.

Một nhóm người dừng xe trước biệt thự trang viên, bước xuống.

Tiểu Thất phấn khích lao về phía trước.

Cuộc sống bỗng trở nên rực rỡ và tươi đẹp làm sao.

Tinh Vân cũng tràn ngập tò mò.

Tự nhiên trong lòng cũng vui lây.

-Tên này…

Diệp Thanh Điệp nhìn bóng lưng của Tiểu Thất.

Hứa Mạt quan sát chiếc xe bị hư hỏng kia, thảm không nỡ nhìn.

Nếu mang đi sửa sẽ tốn rất nhiều tiền.

Hơn nữa xe của Tô Nhu còn rất mới, mặc dù Tô Nhu không phản đối việc bảo dưỡng, nhưng hắn cũng sẽ cảm thấy áy náy trong lòng.

Chi phí khấu hao xe là một khoản tiền lớn.

Nhưng mà.

Hắn không còn một xu dính túi.

Hứa Mạt nhìn tòa trang viên này.

Có giấy chứng nhận quyền sở hữu không?

Có thể bán không?

Bán đi chắc chắn rất đáng tiền nhỉ?

Quá xa xỉ rồi, chỉ cần đổi sang một nơi nhỏ hơn là được.

Hắn cảm thấy như thể mình là đại gia.

Nhưng đại gia này hình như rất nghèo.

Máy liên lạc của Lâm Tịch rung lên.

Tay cầm lên nhìn một chút, Lâm Tịch chần chờ rồi đặt xuống.

Nhưng máy liên lạc cứ rung không ngừng.

-Chúng ta vào trước đi.

Mấy người Hứa Mạt và Diệp Thanh Điệp thức thời đi vào trước.

Lâm Tịch thở dài, bấm nhận, là Lâm Giản gọi tới.

Tiếng khóc vang bên tai, Lâm Giản vẫn nói không ngừng, Lâm Tịch không đáp lại.

Hồi lâu sau, Lâm Tịch mới mở miệng nói:

-Lâm Giản, từ giờ trở đi hãy tự chăm sóc bản thân, cứ như vậy đi.

Nói xong, cô trực tiếp cúp máy, tắt máy liên lạc.

Hai mắt ửng đỏ.

Dù sao, con bé cũng là em gái ruột của mình.

Nhưng cô biết, nếu Lâm Giản không trải qua gian khổ thì sẽ không còn thuốc nào có thể chữa được.

Còn về cha cô, cũng coi như là gieo gió gặt bão.

Làm sao cô có thể mở miệng cầu xin Hứa Mạt?

Hứa Mạt đã nghe thấy hết cuộc trò chuyện giữa Lâm Tịch và Lâm Giản.

Bạn cần đăng nhập để bình luận