Căn Cứ Số 7

Chương 88: Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót

Cơ giáp trượt lên mặt đất, chiến đao đi qua chỗ nào thì càn quét chỗ đó. Từng người lập tức bị chặt đứt, nhìn giống như hổ vồ vào bầy dê vậy.

-Cầm lấy vũ khí của bọn họ.

Diệp Thanh Điệp hét lớn về phía đám người đứng xung quanh.

Những người trốn trong bóng tối cũng nhao nhao xông ra ngoài nhặt vũ khí. Theo từng đợt công kích, bọn hắn dường như nhìn thấy hi vọng, là hi vọng được sống sót.

Bối cảnh lúc mới vừa rồi, tất cả mọi người trong chợ đen đều tuyệt vọng. Đó là hiện trường chết chóc, mà bọn hắn chỉ là đám tôm tép, không có người đứng đầu.

Nếu là lúc trước, lão K sẽ chỉ huy người trong chợ đen chiến đấu. Nhưng chính hắn lúc này đã chạy trốn, hơn nữa lại bố trí đem toàn bộ lính chiến đấu rút lui trước, vì vậy nên khi phát sinh cuộc thảm sát vừa rồi, bọn hắn thực sự không thể chống trả được.

Người tụ tập càng ngày càng nhiều. Cho dù đã trải qua một trận chiến đẫm máu, nhưng người dân trong chợ đen vẫn rất nhiều, vượt xa đám người xâm nhập.

Cùng với việc ngày càng nhiều tụ tập lại một chỗ cướp đoạt vũ khí, bọn họ mở ra một đợt phản công mới. Những người kia khi gặp được đội chấp pháp và nhân viên đội hộ vệ thành bang bọn hắn, một khi đối đầu trực diện liền sẽ bị dọn dẹp hết.

Đối phương cũng ý thức được điều đó, bọn họ bắt đầu rút lui. Do đổi tiến công thành phòng ngự, họ bắt đầu rút về hướng cửa ra của chợ đen.

Dọc theo đường đi, hai bên liên tục giao chiến. Dũng khí của những người trong chợ đen tăng lên, họ theo ở phía sau nhặt lấy vũ khí. Đây là cơ hội cuối cùng của họ, nếu còn không xông ra thì chỉ còn nước bỏ mạng thôi.

Trong chợ đen khắp nơi đều là thi thể. Một phần là xác của đội chấp pháp và đội hộ vệ thành bang, nhưng đã số vẫn là người trong chợ đen.

Máu tươi đem mặt đất nhuộm thành màu đỏ, giống như địa ngục màu máu vậy.

-Ầm, ầm, ầm...

Mặt đất chuyển động, bước chân của đám người Hứa Mạt ngừng lại. Bọn họ đã có thể thấy được cửa chợ đen, nhưng trái phải hai bên đều có một chiếc cơ giáp hạng nặng, hơn nữa còn đem tất cả mọi thứ san bằng, trở lại tiếp viện cho bên này.

Hướng cửa chợ đen, đội ngũ chiến đấu và đội ngũ canh giữ ở cửa hợp lại một chỗ, tạo thành một đội quân to lớn, hơn nữa còn có đâu đó hai chiếc cơ giáp hạng nặng đang canh giữ ở kia.

Tần Trọng người mặc chiến giáp đứng ở chính giữa đội hình. Chiến giáp đen nhánh trên người hắn tỏa ra một nguồn năng lượng ánh sáng cực kỳ nhức mắt.

Ánh mắt hắn trừng lên nhìn vào Hứa Mạt đang lái cơ giáp cùng với một đám người đang chém giết. Hắn gỡ nón sắt xuống, ánh mắt thoáng qua một luồng sát ý lạnh như băng.

Đây lẽ ra phải là một trận tàn sát đơn giản mới đúng. Thế mà lại để đối phương giết đến nơi này, lại còn hợp lại thành một đội quân nữa.

Kẻ lái cơ giáp là ai?

Có điều cũng chẳng sao, chỉ là một đám người ô hợp mà thôi.

Hứa Mạt cũng nhìn chằm chằm đối phương, ngõ hẹp gặp nhau, không còn đường lui nữa rồi!



Bên cạnh Tần Trọng, có hai nhân vật cũng mặc chiến giáp giống hắn ta, họ là những người phụ trách lần hành động này và những thành viên ưu tú của đội cận vệ thành bang.

Ánh mắt bọn hắn nhìn chằm chằm vào phía đối diện, tình huống này hơi bất ngờ, còn tưởng rằng có thể dễ dàng san bằng.

Tuy nhiên, kết quả sẽ không thay đổi.

-Thưa ngài!

Bọn họ nhìn Tần Trọng ở giữa, với tư cách là đội ngũ thân tín của tân chủ tịch quốc hội, bọn họ đương nhiên rất tôn trọng vệ sĩ của ngài, để thuận tiện xử lý công việc sau này.

- Nổ súng!

Tần Trọng phun ra một tiếng lạnh như băng, hai người vung tay lên, lập tức, robot hạng nặng, súng phóng tên lửa và đạn của hai bên nổ súng vào đám đông đang xông tới.

Trong phút chốc, pháo đồng loạt bay tới, nháy mắt xuyên qua rất nhiều cơ thể, vô cùng thê thảm.

Thế trùng kích trong nháy mắt dừng lại, sau vài loạt bắn, thi thể chất đầy đất, những người còn lại do dự, cả đám đều né tránh, thậm chí có người lại bắt đầu sợ đông sợ tây, muốn trốn khỏi nơi này.

Đây là địa ngục.

-Nếu rút lui ngay bây giờ, các người sẽ không bao giờ có cơ hội tái chiến.

Diệp Thanh Điệp hét vào mặt đám đông, khiến những người muốn rút lui phải chần chừ, hai mắt đỏ hoe.

Đúng vậy, nếu bây giờ rút lui thì chúng ta vẫn không thể ra khỏi chợ đen, hiện tại đối thủ đã hình thành xu thế bao vây và trấn áp bên trong toàn bộ chợ đen, ngoài cửa còn có quân canh gác nghiêm ngặt.

Nếu phân tán thì bọn họ chỉ có một con đường chết, sẽ bị giết từng người, từng người một.

-Chúng ta chỉ có một cơ hội, nếu thất bại, tất cả đều sẽ chôn xác ở nơi này.

Một giọng nói phát ra từ robot do Hứa Mạt điều khiển, quát lên với đám đông:

-Chúng ta gặp nhau ở ngõ hẹp, không còn đường lui nữa rồi, chỉ có thể sống thôi.

-Phải sống!

Trái tim của mọi người khẽ run, đây là hi vọng sống duy nhất của bọn họ.

-Xông lên!

Hứa Mạt mở miệng nói, dẫn đầu, robot phá không, trượt về phía trước.

Hai bên, Diệp Thanh Điệp và những người khác theo sau, những người còn lại cũng không do dự nữa, tất cả đều theo Hứa Mạt tấn công, hòng sinh tồn.

Ánh lửa bùng lên, không ngừng có người ngã xuống.

-Bùm bùm bùm!

Lần lượt thi thể từng người, từng người một bị hất tung lên không trung, cơn mưa máu bắt đầu rơi xuống nơi chợ đen, áo giáp nặng nề và đám người vây giết từ hai bên trái phải cũng bắn tới tấp. Mỗi một bước đi đều kèm theo sự hiện diện của xác chết, người phía sau giẫm lên thi thể của người đi trước.

Tại trong tu la tràng này, tất cả mọi người đều như phát điên, liều mạng lao tới, súng trong tay không ngừng bắn.

Ở bên kia chợ đen, nhiều người cũng ngã xuống, những người không mặc áo giáp bị các đợt công kích xuyên thấu cơ thể, ngã xuống vũng máu.

Hứa Mạt xông lên phía trước, dưới trạng thái trượt với tốc độ cao, đạn không ngừng đánh trúng robot, nhưng hỏa lực nặng lại đều tránh được, cỗ máy đổ nát xuyên qua hỏa lực giống như một chiến thần thép, khiến cho con ngươi đám người Tần Trọng hơi co rụt lại.

Làm thế nào mà một tên ất ơ ở chợ đen lại có thể điều khiển chiếc máy già cỗi này một cách nhạy bén như vậy?

Bạn cần đăng nhập để bình luận