Căn Cứ Số 7

Chương 379: Gặp lại tiểu thư Lăng Dung

-Học viện Siêu Phàm là một nơi được xây dựng để thu nhận những người trẻ có thiên phú, bồi dưỡng cho bọn hắn thành tài. Sau khi học viên tốt nghiệp sẽ đi đến công tác ở chỗ khác, cống hiến một phần sức lực của mình cho thành phố Cương Khung. Giống như viện trưởng Lâm đã nói vậy, nếu như có một ngày thành phố bị nguy hiểm, mặc dù không phải tất cả học viên đã tốt nghiệp đều có thể thỏa mãn được niềm kỳ vọng của người dân dành cho họ, nhưng tôi tin vẫn sẽ có không ít các học viên của học viện Siêu Phàm sẽ đứng ra và trở thành anh hùng được người dân gửi gắm.

-Hôm nay, tôi mạo hiểm đứng trên chiến trường, đó chính là vì học viện Nặc Á có ơn giúp đỡ với tôi, cho nên tôi nguyện ý vì học viện mà chiến đấu.

Lời nói của Hứa Mạt làm cho xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh, vô số người dân thành phố Cương Khung ngẩng đầu nhìn vào khuôn mặt trẻ tuổi và cương nghị kia.

Rất rõ ràng, lời của Hứa Mạt quả thực không hề phù hợp với sự kỳ vọng về anh hùng của dân chúng, nhưng nó lại vô cùng chân thực.

Không phải mỗi người sinh ra đều là anh hùng.

-Cuối cùng, tôi rất kính trọng những quân nhân chân chính kia. Bọn họ có lý tưởng cao quý, có tinh thần cống hiến vô tư, bọn họ tự mình hy sinh bảo vệ thành phố. Hai mươi ngày trải qua huấn luyện đặc biệt cùng với họ đã giúp tôi hiểu rõ hơn về bọn hắn. Bao dung, vô tư, âm thầm cống hiến, không màng danh lợi, tiền bạc, không hề oán trách, hối hận, bọn họ mới chính là anh hùng vô danh của thành phố.

Dứt lời, Hứa Mạt hướng mặt về phía tây nam đưa tay ra chào, làm cho người khác cảm thấy kính nể.

Lại vừa giống như là đang châm chọc quân đội phía nam.

Quân khu tây nam, nhóm quân nhân ngồi trong giáo trường thấy được động tác của Hứa Mạt liền sửng sốt.

Sau đó có người liền nói:

-Thằng sói con này, còn muốn kéo chúng ta xuống nước chung cơ.

Nhưng trên mặt họ đều là nụ cười.

Tên nhóc này, cũng thành thật quá, anh hùng thì không làm mà lại đi làm kẻ phản nghịch.

Khưu tư lệnh cũng đang nhìn màn hình, tên đệ tử của lão viện trưởng Đạm Đài này, không hề giống với ông ta một chút nào.

Như vậy cũng tốt, hắn cũng sẽ không bị bó buộc vào danh lợi.

Học viên tám đại học viện Siêu Phàm đều đang nhìn vào mặt Hứa Mạt. Giờ phút này, cho dù có là học viện Nam Minh có ý đối địch với Hứa Mạt, rất nhiều người đều lộ ra vẻ mặt sùng bái.

Hứa Mạt đã nói ra những điều mà chính bọn hắn không dám nói.

Bọn hắn đến học viện Siêu Phàm, là để nâng cao bản thân, ở cái tuổi đó, có ai đã sở hữu được trình độ nổi bật đâu?

Quân khu phía nam có tư cách gì mà lại yêu cầu tiến hành quản lý bọn họ bằng quân đội?

Nêu chính quyền thành phố Cương Khung quả thật có can đảm làm như thế, cùng lắm thì đều học theo Hứa Mạt nghỉ học thôi.

-Đẹp trai quá, tôi muốn gả cho hắn.

Có nữ sinh mở miệng nói.

-Cậu?

Học sinh bên cạnh khinh thường nói:

-Anh S là của nữ thần Nam Minh, tôi cho phép anh S và nữ thần Nam Minh yêu nhau.

Mọi người xung quanh liền bật cười.

Lúc trước nghe tin đồn Hứa Mạt tới học viện Nam Minh để kết thân với nữ thần Nam Minh, bọn họ đều cho rằng hắn ta không xứng.

Nhưng bây giờ, học sinh học viện Nam Minh cũng công nhận Hứa Mạt.

Anh S của học viện Nặc Á và nữ thần Nam Minh thật xứng đôi, hay là hai đại học viện kết làm thông gia đi.

Tuy rằng anh S tuổi còn hơi nhỏ, nhưng anh S lại thích người lớn tuổi hơn nha.

Tuổi tác không thành vấn đề.

Phải rồi, nữ thần Nam Minh cũng đến doanh trại xem cuộc chiến, không biết là có cọ ra tia lửa nào không.

Lão viện trưởng quay trở về doanh trại, từ trong miệng Lâm Thanh Trạch biết được mấy lời Hứa Mạt đã nói, không kiềm được mà mắng.

Cái thằng nhóc này...

Cơ mà như vậy cũng tốt, tranh luận liên quan đến việc quản lý học viện Siêu Phàm bằng quân đội cũng sẽ chìm xuống.

Chỉ là, lời của Hứa Mạt sợ là sẽ gây tranh cãi rất lớn.

Có điều Hứa Mạt cũng chẳng để ý gì mấy.

Tám đại học viện Siêu Phàm cũng bắt đầu rút lui khỏi doanh trại, trận đấu cùng quân đội cũng đã hạ màn kết thúc.

Nhưng cuộc tranh đấu này vẫn có ảnh hưởng rất sâu.

Như tất cả mọi người đều dự đoán, lời của Hứa Mạt đã dẫn tới một cuộc tranh luận nảy lửa.

Có người không thích, cho là Hứa Mạt chỉ có thiên phú, nhưng lại hơi ích kỷ, sau sẽ chẳng làm ra gì cho thành phố.

Đương nhiên, cũng có rất nhiều người càng thêm thích Hứa Mạt, bọn hắn dường như cảm thấy nhân vật thiên tài này vừa chân thực, vừa khác biệt!



Mười ngày sau, tiếng nghị luận về chuyện quản lý học viện Siêu Phàm bằng quân đội dần dần chìm xuống, không hề có người nhắc lại.

Giới truyền thông cũng đều ngậm miệng, đối với sự kiện xung đột xảy ra ngày hôm đó, bọn họ cũng lựa chọn im lặng tập thể.

Cho dù là phái học viện hay là quân đội phía nam, đều không muốn nói đến chuyện xung đột kia. Dù sao trong chuyện đó, quân đội đã giết học viên, trên tay Hứa Mạt và lão nhân Đạm Đài cũng đều nhiễm máu của quân đội phía nam.

Những việc này không thể lộ ra ngoài. Vì để loại bỏ những ảnh hưởng không tốt, hai bên chỉ có thể im lặng, dần dần quên lãng.

Sóng gió chuyện tham nhũng của học viện dường như đã kết thúc mà không có bên nào thắng.

Nhưng trong lòng mọi người đều biết, đấu tranh sẽ vĩnh viễn không dừng lại.

Phố Khải Hoàn vẫn tấp nập người như cũ.

Nơi này được xem là khu mua sắm sầm uất nhất của thành phố Cương Khung. Bất kể lúc nào trên phố Khải Hoàn cũng sẽ luôn có người đi.

Bên ngoài một cửa hàng thời trang nữ cao cấp, Hứa Mạt đang lôi kéo Diệp Thanh Điệp đi vào.

Diệp Thanh Điệp không muốn đi nhưng lại bị Hứa Mạt lôi tới.

Sau lưng bọn họ, đám ba người Tiểu Thất tò mò đánh giá toàn bộ nơi này. Chỗ này mà cũng dám tới, anh Mạt định rải tiền không không hả?
Bạn cần đăng nhập để bình luận