Căn Cứ Số 7

Chương 485: Trực tiếp

Tư Tháp Khắc tiếp tục nói:

-Ở thủ đô, có một số người đến từ tinh cầu khác, bọn chúng quả thật tài trí hơn người, thậm chí còn có người ỷ vào hành tinh mẹ lớn mạnh của mình mà chà đạp pháp luật của thành phố Xuyên Tinh.

Hứa Mạt yên lặng lắng nghe, có điều những thứ này cách hắn còn rất xa.

Hắn chỉ là một người vừa mới đến mà thôi.

-Không nói chuyện này nữa, ta ngay cả một chút cũng không có hứng thú với chính trị, vẫn là hương thơm của mỹ nữ thì hơn.

Tư Tháp Khắc nói.

Thành Tương Lai nằm bên ngoài học viện thủ đô Hoàng Gia, nhìn từ xa, hình dạng tổng thể của khu chung cư thành Tương Lai trông giống như một chiến hạm.

Bốn tòa nhà tọa lạc ở bốn phương hướng khác nhau của chiến hạm, đường nét hoàn mỹ, có năng lượng quang lưu động, có thể chịu được năng lực công kích cực mạnh.

Máy bay của Tư Tháp Khắc đáp xuống trung tâm “chiến hạm” thành Tương Lai, nơi này có một chỗ chuyên biệt để đỗ máy bay, thậm chí còn có thể bổ sung năng lượng cho máy bay.

Nhóm người Hứa Mạt đi xuống máy bay liền bị choáng ngợp bởi sự cao cấp của khu chung cư này, hắn có thể cảm nhận rõ ràng năng lượng quang lưu động khắp tiểu khu*.

*tiểu khu: cách gọi khác của khu chung cư.

Toàn bộ khu chung cư giống như vừa được thanh tẩy qua, không nhiễm một hạt bụi.

Chi phí của thành Tương Lai này có lẽ vô cùng lớn, chưa kể đến vị trí địa lý của nó.

Khu vực nòng cốt của thành phố Xuyên Tinh - thủ đô tinh cầu Bái Luân, bên ngoài học viện Hoàng Gia thành phố Xuyên Tinh.

Hứa Mạt nhớ rằng trước đó Tư Tháp Khắc nói hắn ta có hai căn ở đây.

Hứa Mạt vốn cho rằng bây giờ mình cũng coi như giàu có, nhưng đột nhiên lại cảm thấy mình vô cùng nghèo.

Quả nhiên không có so sánh sẽ không có đau thương!

Tư Tháp Khắc dẫn nhóm người Hứa Mạt lên tầng hai mươi tám của một trong số những tòa nhà.

Mỗi tầng đều chỉ có một nhà, Hứa Mạt sơ lược ước chừng một chút, một căn hộ lớn sang trọng với diện tích thuần tám trăm mét vuông.

Đứng trước cửa sổ sát đất to lớn, trông ra có thể thấy cổng lớn của học viện thủ đô Hoàng Gia, học viên và xe cộ ra vào tấp nập.

-Cảm thấy thế nào?

Tư Tháp Khắc hỏi:

-Nếu như nhỏ quá thì đổi căn khác.

Trong lòng Hứa Mạt co quắp.

Nghiệt súc!

Hắn không muốn nói chuyện.

-Gian phòng có không ít, về sau nếu ngươi muốn dẫn người tới đây ở cũng rất tiện.

Tư Tháp Khắc trầm giọng nói:

-Hiệu quả cách âm cũng rất tốt.

Hứa Mạt:

-…..

-Ta sẽ lấy cho ngươi một chiếc xe để muốn đi đâu cũng dễ dàng hơn một chút.

Tư Tháp Khắc tiếp tục nói.

-Một căn này giá bao nhiêu đồng liên bang?

Hứa Mạt rất tò mò hỏi.

Tư Tháp Khắc vỗ vỗ bả vai Hứa Mạt, nói:

-Không phải có tiền là có thể mua được.

Hứa Mạt thấy rằng hắn vẫn là tuổi còn quá trẻ.

-Có rất nhiều người ở khu này thuộc tầng lớp cao của học viện thủ đô Hoàng Gia, cũng có người là học viên giống như ta, là người trong nhà chuẩn bị cho bọn họ.

Tư Tháp Khắc nói:

-Ngươi đi xuống lầu đều có thể gặp được người có quyền thế ở thủ đô, hoặc là người thuộc cấp cao của học viện Hoàng Gia.

-À, mỹ nữ cũng có rất nhiều.

Tư Tháp Khắc nói:

-Cố lên!

-Cố lên???

Hứa Mạt trợn tròn mắt.

-Cơm mềm* thực sự rất thơm mà.

*Cơm mềm (软饭): nằm trong thuật ngữ “ăn cơm mềm”, chỉ một người đàn ông sống dựa vào phụ nữ.

Tư Tháp Khắc tiếp tục nói:

-Có phải là ngươi chưa từng trải qua đâu.

-…..

Hứa Mạt nghĩ đến Linh.

Đúng là, rất thơm!

-Các ngươi nghỉ ngơi một lát, buổi tối dẫn các ngươi đi ăn tiệc, có chuyện gì cần đều có thể liên hệ với ta.

Tư Tháp Khắc nói xong liền rời đi.

Hứa Mạt đứng ngẩn người trước cửa sổ.

Tiểu Thất tham quan mọi ngóc ngách, không có tiền đồ mà thốt lên tiếng thán phục.

-Mạt ca, nếu không thì anh cũng đi mở công ty luôn đi?

Tiểu Thất xúi giục nói.

Hứa Mạt không để ý tới hắn.

-Ca ca, ở đây thật đẹp.

Yêu nhi cũng cảm khái.

Hứa Mạt bế cô bé lên, nhìn ra bên ngoài.

Diệp Thanh Điệp ngồi trên ghế sa lon trước cửa sổ, phóng tầm mắt ra xa, thu hết vẻ phồn hoa của thủ đô vào mắt.

Có một số người sinh ra đã ở vạch đích, điều mà vô số người muốn cũng không thể vươn tới được.

Tư Tháp Khắc, không nghi ngờ gì nữa, chính là một người như vậy.

Nhóm người Hứa Mạt nghỉ ngơi một lát, sau đó cùng đi ăn tối với Tư Tháp Khắc, sau khi trở về thì trời đã tối.

-Hứa Mạt ca ca, chúng ta đến học viện rồi, thủ đô thật là sầm uất, ta muốn cha mua cho ta một căn nhà…. Quên đi, bây giờ ông ấy là thị trưởng, không thể tham ô.

Tôn Tiểu Tiểu gửi tin nhắn cho Hứa Mạt.

Tô Nhu và Bản Trạch Danh cũng báo bình an.

Hứa Mạt trả lời lại.

Cảnh đêm của thủ đô thành phố Xuyên Tinh càng ấn tượng hơn.

Lăng Dung và những người khác cũng mệt mỏi, đều đi ngủ rất sớm.

Sau khi Diệp Thanh Điệp tắm rửa sạch sẽ, cô mặc một chiếc váy ngủ màu đỏ, đứng trước cửa sổ ngắm nhìn cảnh đêm của thành phố.

Hứa Mạt ngồi trên ghế sa lon, nhìn bóng lưng của Diệp Thanh Điệp.

Vóc dáng đường cong này, phối hợp với cảnh đêm trước mắt, làm cho người ta mơ tưởng viển vông.

Diệp Thanh Điệp quay người lại, nhìn Hứa Mạt, cười tủm tỉm hỏi:

-Xem đủ chưa?

-Vẫn chưa đủ.

Hứa Mạt trả lời.

Diệp Thanh Điệp liếc hắn một cái, lá gan tên này càng ngày càng lớn.

-Sao không đi tìm Linh?

Diệp Thanh Điệp hỏi.

-Điệp tỷ quan trọng hơn.

Hứa Mạt nói.

-Phải không?

Diệp Thanh Điệp cười nhìn hắn, một điểm cô cũng không tin.

-Đương nhiên rồi.

Hứa Mạt bình tĩnh nói.

Lúc này, bộ đàm của Hứa Mạt rung lên, hắn cúi đầu nhìn, bỗng nhiên sắc mặt trở nên có phần kỳ quái.

Diệp Thanh Điệp thấy ánh mắt của Hứa Mạt lúc ngẩng đầu lên liền biết là ai, nụ cười lập tức trở nên rực rỡ.

-Còn không nhận sao?

Diệp Thanh Điệp cười nói.

Hứa Mạt kết nối, nói:

-Sao vậy?

-Ngươi đến rồi.

Linh nói, âm thanh đơn giản và trực tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận