Căn Cứ Số 7

Chương 666: Quét sạch

Nhưng lại nhìn thấy bóng người kia đột ngột chuyển hướng lao về phía trước, chiến đao đen tuyền trong tay chém ra, sóng năng lượng đáng sợ được chém ra, trong không trung xuất hiện một luồng ánh sáng đao, trực tiếp chém về phía máy bay chiến đấu.

Bang… máy bay chiến đấu bị chém trúng trên không trung nổ tung, bóng người kia tiếp tục chạy trốn.

Người máy có chút do dự, sau đó không tiếp tục đuổi theo nữa mà quay về, hắn sợ là vẫn còn có những kẻ ám sát khác xuất hiện, nếu như lại xuất hiện một tên cấp S nữa thì rất phiền phức.

Ánh sáng đen tuyền kia nhận ra đối phương không đuổi theo nữa liền âm thầm cười lạnh, quay đầu lướt qua phía dưới mặt đất, muốn xem xem Hứa Mạt sống hay chết, không biết hành động có thành công không.

Nhưng hắn còn chưa nhìn thấy Hứa Mạt thì đã thấy một bóng người màu trắng đang tấn công về phía hắn như một tia chớp.

-Nhanh quá…

Sắc mặt hắn có chút biến đổi, cấp S?

Tăng tốc với mức độ tối đa, hắn nhanh chóng lao thẳng lên trời, nhưng phát hiện ra đối phương lướt qua một ánh sáng trắng trên không trung, khoảng cách ngày càng gần hơn.

-Chuyện gì vậy?

Tim hắn run lên, điên cuồng chạy trốn.

Những người phía dưới cũng nhìn thấy ánh sáng trắng kia, gần như không nhìn thấy bóng người mà chỉ là một tia sáng, tốc độ quá nhanh.

Vẫn đang tiến gần đến.

Người trong bóng đen tim đập mãnh liệt, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng bất an, đối phương vẫn đang tiếp cận với tốc độ kinh khủng.

Không kịp nghĩ nhiều, hắn quay người và chém ra một đao, nhưng một giây sau hắn nhìn thấy một ánh sáng kiếm rực rỡ, ánh sáng kiếm còn nhanh hơn cả tia chớp.

-Oành…

Ánh sáng kiếm xoẹt qua, trong không trung phát ra một tiếng vang trời, giống như một vụ nổ, sau đó đám đông nhìn thấy ánh sáng áo giáp màu đen cấp S kia vỡ vụn ra, máu bắn tung tóe, người bên trong bị chém chết.

Nhìn thấy cảnh tượng tráng lệ đó, những người dưới đất tim đập dữ dội.

Trên bầu trời, những kẻ mạnh lần lượt xuất hiện và bắt tất cả những kẻ chạy trốn kia lại, không một kẻ nào có thể chạy thoát.

-Là người của cục Thần Kiếm.

Có người nhận ra biểu tượng hình thanh kiếm trên người bọn họ, đó là biểu tượng của cục Thần Kiếm.

Người vừa ở trên không trung kia có lẽ cũng là một người xuất sắc của cục Thần Kiếm, quá mạnh.

-Hứa Mạt thế nào rồi?

Bọn họ cúi đầu nhìn dưới đất, ngay từ đầu đã có rất nhiều người lao tới chỗ của Hứa Mạt, Diệp Thanh Điệp và Linh chạy tới chỗ Hứa Mạt, tim đập không ngừng, rất sợ hãi.

Người máy nứt ra phát ra tiếng răng rắc, một đôi tay xuất hiện tách vết nứt trên người máy ra, Hứa Mạt từ bên trong đi ra.

-Nguy hiểm quá.

Hứa Mạy nhìn thấy những người vây quanh nói lẩm bẩm, lần này thật sự là chỉ còn một chút nữa, lúc đối phương chém ra một đao kia, người máy của hắn hơi dịch chuyển, sau đó chiến đao đen kịt chém rời người máy, suýt chút nữa hắn bị chém đứt người rồi.

Diệp Thanh Điệp và những người khác đều sửng sốt, sau đó thở phào nhẹ nhõm, bị dọa cho chết khiếp.

Linh kinh hồn bạt vía đi đến, nghe thấy giọng của Hứa Mạt biểu cảm trên khuôn mặt đột nhiên không kìm lại được, xúc động phát khóc.

Khoảnh khắc vừa rồi sao có thể cảm thấy sợ hãi như vậy, giống như là rơi vào bóng tối vô biên, tràn ngập nỗi sợ hãi, giống như lúc còn nhỏ phải bước vào tháp tu luyện, thậm chí còn đáng sợ hơn lúc đó.

Khẽ cắn môi, Linh bước đến bên cạnh Hứa Mạt và lẳng lặng đứng ở đó, không nói câu nào mà chỉ như vậy nhìn hắn.

-Sao lại nhìn tôi như vậy, đã không sao nữa rồi.

Hứa Mạt nhìn thấy ánh mắt của những người xung quanh nói.

-Anh Mạt, anh dọa chết chúng tôi rồi.

Tiểu Thất xoa xoa ngực.

-Vẫn còn cười được.

Mắt Diệp Thanh Điệp cũng đỏ cả lên, trừng mắt nhìn Hứa Mạt, cô cũng bị dọa cho chết khiếp, đó là vũ khí cấp S, hơn nữa thật sự đã chém xuyên qua người máy của Hứa Mạt, người máy cũng bị tách rời ra, chỉ tưởng tượng thôi cũng khiến cô cảm thấy hoảng sợ.

Từ khi ở thế giới ngầm đến bây giờ, tầm quan trọng của Hứa Mạt đối với cô có lẽ chỉ có bản thân cô là hiểu rõ nhất.

Cho dù Hứa Mạt có tài giỏi đến đâu, thiên phú mạnh như thế nào thì đối với cô Hứa Mạt vẫn là Hứa Mạt, loại tình cảm đó rất phức tạp, hàm chứa rất nhiều điều, e rằng những người khác không thể nào hiểu được.

-Đại nạn không chết.

Hứa Mạt nói:

-Cũng không phải lần đầu trải qua, chuyện bé xé ra to.

Lúc trước, nguy hiểm rình rập bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng.

Lúc đó quả thực lại chẳng có gì sợ hãi.

Hoàn cảnh khác nhau, thân phận của Hứa Mạt cũng không giống lúc trước.

-Mấy thằng chó đẻ này thật to gan.

Một tiếng mắng phát ra, người siêu phàm của cục Thần Kiếm đáp xuống chỗ Hứa Mạt, còn áp tải rất nhiều sát thủ.

Hàn Hổ Đội trưởng đội Bá Thuẫn chửi thề, người của cục Thần Kiếm bọn chúng cũng dám ám sát?

Hơn nữa còn là trong thời điểm nhạy cảm, thời điểm một lượng lớn lực lượng vũ trang tập hợp.

Trong không trung, một bóng người đáp xuống, ngay lập tức vô số ánh mắt đổ dồn về phía người kia.

Một đòn giết chết người siêu phàm mặc trang bị cấp S, người này có cấp bậc gì? Anh ta là ai?

-Diệp Hoàn.

Tất Lãnh nhìn thấy Diệp Hoàn nội tâm run rẩy, có chút kích động, thân là thành viên của liên minh canh gác, hắn tất nhiên biết một số nhân vật hàng đầu trong nội bộ cục Thần Kiếm.

Diệp Hoàn chắc chắn là một nhân vật huyền thoại, đội trưởng đội Thần Kiếm.

Khả năng chiến đấu của anh ấy quả thật đáng sợ, một đòn hạ gục đối thủ.

-Đội Trưởng.

-Diệp đội trưởng.

Thấy Diệp Hoàn đi đến, những người ở dưới mặt đất lần lượt gọi.

-Đội trưởng.

Hứa Mạt cũng gọi một tiếng, những người xung quanh thấy cách xưng hô của bọn họ lúc này mới biết người này là Diệp Hoàn.

Một số người siêu phàm chỉ được nghe danh, không ngờ hôm nay nhìn thấy người thật.

-Đáng tiếc.

Hứa Mạt thầm nghĩ, một người có chiến lực cấp S trực tiếp bị giết chết, trang bị trên người hắn cũng bị nổ tung, bị Diệp Hoàn quét sạch.

Không hổ là đội trưởng, thật sự nỡ ra tay!

Bạn cần đăng nhập để bình luận