Căn Cứ Số 7

Chương 137: Tiềm hành

Cảm xúc đang lan tràn, tất cả mọi người cảm nhận được một sự kiềm chế mãnh liệt.

Tựa hồ chỉ cần có một kíp dẫn nổ, quả bom tâm trạng bị đè nén này có thể lập tức phát nổ.

Bên phía nghị viện điên cuồng phong tỏa tin tức, đồng thời trấn an cảm xúc của thành viên phòng thí nghiệm, đội hộ vệ cùng đội chấp pháp thành bang.

Phòng thí nghiệm cũng có rất nhiều người là người của thế giới ngầm.

Bọn hắn không quan tâm dân chúng, nhưng lại không thể không quan tâm chính mình.

Đội hộ vệ và đội chấp pháp thành bang cũng giống vậy.

Sự sống chết của đám dân chúng liên quan gì tới bọn hắn?

Nhưng lời Ba Tư liên quan đến lợi ích của chính bọn hắn.

Lòng người hoảng loạn.

Nhưng bởi vì được lãnh đạo phòng thí nghiệm lẫn nghị viên trấn an, bọn hắn đều không có động tĩnh dị thường gì.

Chỉ là có một cảm xúc đè nén tích tụ, đồng thời muốn kiểm tra rõ xem lời nói của ông Ba Tư là thật hay giả.

. . .

Trang viên trong khu vực chủ thành.

Nhìn bên ngoài hết thảy đều như thường, thậm chí còn có người bảo vệ, không có người đến điều tra nơi này.

Nhưng ở trong trang viên lại cất giấu một phòng thí nghiệm bí mật.

Trong phòng thí nghiệm này chứa đầy các thiết bị.

Lăng Dung ở chỗ này.

Tinh Vân cũng ở.

Lúc này hai người đều rơi vào trạng thái ngủ say.

Trên người bọn họ còn kết nối với các loại thiết bị.

Thậm chí ở trên đầu Lăng Dung cũng có những sợi dây kết nối với rất nhiều thiết bị.

-Tích, tích, tích, giọt. . .

Lúc này, bên cạnh thiết bị dụng cụ phát ra bén nhọn tiếng vang chói tai.

Lăng Dung đang mê man không ngừng cử động đầu.

Bên cạnh có người nhìn về các thiết bị đo lường, chỉ thấy xuất hiện rất nhiều đường cong nhấp nhô.

Lúc này những đường cong này thay đổi rất mãnh liệt, thanh âm càng ngày càng chói tai.

Nước mắt từ đôi mắt nhắm nghiền của Lăng Dung từ từ trượt xuống, một cảm xúc bi thương lan ra toàn bộ phòng thí nghiệm.

Các nhân viên thí nghiệm đứng cạnh cũng chịu sự ảnh hưởng của tâm trạng bi thương này nên tâm tình cũng trở nên ảm đạm.

-Hệ tinh thần, cấp S.

Nhân viên thí nghiệm nghĩ thầm trong lòng. Sức ảnh hưởng cảm xúc quá mạnh mẽ.

Lúc này, trong đầu Lăng Dung xuất hiện rất nhiều hình ảnh. Những hình ảnh này đối với cô có sức công phá cực kỳ mạnh.

Cô nhìn thấy một thân thể nhỏ bé bị nhét vào trong thùng, bên trong chứa đầy chất lỏng. Cô cảm thấy cực kỳ khó thở, cảm giác như ngạt thở sắp chết.

Cô nhìn những gương mặt lạnh lùng xung quanh, tất cả đều là nhân viên phòng thí nghiệm.

Cô còn chứng kiến rất nhiều người có cùng số mệnh giống với cô.

Cô nhìn thấy mẹ vì cứu cô mà bị giết chết.

Cô nhìn thấy ba khi ấy vẫn còn rất anh tuấn vì cứu cô mà trở nên điên khùng. Bị tiêm dịch tiến hóa gen, ông vừa giết chóc, vừa đưa theo cô chạy trốn, trên người đầy những vết thương, máu tươi nhuộm đỏ trang phục của hắn.

Lăng Dung khóc rống lấy, cảm giác được ngạt thở, tuyệt vọng.

Cô biết cơ thể nhỏ bé đó chính là cô.

Khó trách một năm trước cô nhìn thấy tấm hình sẽ đau khổ như vậy. Những cô gái đó là một cô khác, đều có số mệnh giống như cô vậy.

-Tích, tích, tích. . .

-Ầm!

Những dụng cụ trở nên tối đi, vậy mà xuất hiện chập mạch.

Cùng lúc đó Lăng Dung cũng mở mắt, lúc này cô đã sớm lệ rơi đầy mặt.

Lăng Dung ngẩng đầu nhìn trần nhà ngẩn người. Không trách được ba không cho cô tiếp xúc với bóng đêm.

Số mệnh của chính cô cũng đã quá đủ đen rồi, ba muốn cô nhìn thấy ánh sáng, cảm nhận được ánh sáng, muốn chữa trị bóng ma lưu lại từ thời thơ ấu của cô. Mặc dù cô không nhớ rõ, nhưng những bóng ma ấy vẫn tồn tại tới bây giờ, sâu trong nội tâm của cô là bi thương, đó đều là tiềm thức ảnh hưởng nàng.

Cho dù là ông Ba Tư, cũng không thể xóa bỏ sự bi thương này.

-Lăng Dung tiểu thư.

Một thân ảnh xinh đẹp bước đến.

-Cha ta sao rồi?

Lăng Dung ngồi dậy mở miệng hỏi.

-Trọng thương, bị bắt.

Người vừa tới lên tiếng nói ra!



Hơn một năm trôi qua, nơi đã từng là chợ đen sớm đã trở thành một đống đất khô cằn.

Có quá nhiều người bị chôn ở đây, mặc dù hài cốt đều đã được xử lý sạch sẽ, nhưng vẫn không có ai dám bước vào xây dựng lại vùng đất khô cằn này.

Suy cho cùng thì nơi đó đã từng là địa ngục.

Mà lúc này, ở bên trong vùng đất khô cằn này một vùng tối đen, không có ánh đèn, hệ thống điện ở bên trong sớm đã bị hư hỏng.

Bên trong công xưởng đã từng bị bỏ hoang, cửa sắt bị bỏ hoang đã được xây dựng lại.

Ở bên trong công xưởng bị bỏ hoang có tia sáng.

Ngoài cửa sắt, trên vùng đất khô cằn u ám, có một bóng người đang đó luyện đao ở đó.

Cái bóng đó chính là Hứa Mạt.

Hắn luyện đao cũng không phải là vì đao pháp, mà là muốn làm thế nào để vận dụng năng lượng lên chiến đao tốt hơn.

Trong bóng tối, Hứa Mạt chém ra một đao, mang theo tiếng xé gió.

Lấy thân thể hắn làm trung tâm, một trường năng lượng được hình thành, đồng thời nhập vào chiến đao, làm cho sức mạnh của chiến đao càng mạnh hơn.

Hứa Mạt nhớ lại cuộc trò chuyện trước kia của mấy người Ai Văn Sâm.

Nguyên lực của người tu hành hấp thu nguyên lực là một tồn tại đẳng cấp, chiến sĩ gen di truyền cũng vậy.

Chỉ có điều những người tu hành nguyên lực ở thế giới ngầm đều cực kì hiếm, lại càng không cần phải nói tới cấp bậc, bởi vậy mà trước kia hắn chưa từng tiếp xúc qua.

Nguyên lực thuộc về năng lượng.

Cấp bậc nguyên lực của người tu hành, hẳn là dựa vào việc họ có thể hấp thu và dung hợp nguyên lực được bao nhiêu.

Như vậy có lẽ vũ khí cũng giống như vậy, cường độ năng lượng không giống nhau, cấp bậc vũ khí cũng khác biệt.

Cấp bậc vũ khí của thế giới ngầm, hẳn là đều bị hạn chế ở cấp C.

Chiến đao tiếp tục vung ra.

Hứa Mạt và trường năng lượng như thể hoà vào cùng một thể.

Trong lúc lần lượt vung đao, trong bóng tối bỗng xuất hiện một tia chớp.

Trên cơ thể hắn có một dòng điện đang lưu động, sau đó là chiến đao và trong không khí.

Dòng điện càng ngày càng mạnh, chiếu sáng trong bóng tối.

Đến cuối cùng, toàn thân của Hứa Mạt đắm chìm vào trong điện quang.

-Thành công rồi!

Tại cổng của công xưởng bỏ hoang, Diệp Thanh Điệp và Tiểu Thất đang đứng nhìn Hứa Mạt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận