Căn Cứ Số 7

Chương 189: Sắp Xếp

-Không thể gặp lại sao?

Tần Lan cảm thấy tiếc nuối.

Mặc dù thời gian quen biết rất ngắn, nhưng Hứa Mạt đã để lại cho bọn họ ấn tượng vô cùng sâu sắc.

-Tùy duyên, có lẽ một ngày nào đó, Hứa Mạt sẽ trở thành một đại nhân vật ở thành phố Cương Khung này.

Tần Phu cười nói.

Nhưng nếu điều này trở thành hiện thực, có thể sẽ mất rất nhiều năm.

Xem cơ duyên của Hứa Mạt thôi.

……..

Chiếc xe đang di chuyển trong thành phố Cương Khung.

Vào khu đô thị sầm uất.

Hai bên đường là từng tòa nhà cao ốc mang đến cho mọi người cảm giác trang nghiêm, màn hình led trên các tòa nhà và ánh đèn như sao khiến Hứa Mạt cảm thấy đây là một thành phố hiện đại.

Bên trong xe thương vụ, Diệp Thanh Điệp và những người khác tò mò nhìn mọi thứ bên ngoài ô cửa kính.

Trong thế giới ngầm, họ chỉ cảm thấy áp lực.

Khi đặt chân tới thế giới bên trên, bọn họ mới nhận ra được thế giới lớn thế nào, bản thân mình chỉ như hạt cát giữa sa mạc bao la, rộng lớn.

-Hứa Mạt, cậu nói xem, thành phố này, có thể có một chỗ cho chúng ta không?

Diệp Thanh Điệp ghé vào trước cửa sổ xe nhìn hết thảy bên ngoài.

Thành phố này quá lớn, đủ lớn để làm cho cô ấy không thích nghi.

-Đương nhiên.

Hứa Mạt gật đầu nói.

-Ừ.

Diệp Thanh Điệp nở nụ cười tươi.

Cô vẫn luôn đặt niềm tin nơi Hứa Mạt.

Đây chính là người có thể tàn sát thế giới ngầm.

Ngay cả khi Cương Khung là một thành phố lớn, hắn vẫn sẽ như trước tạo ra một bước đột phá.

Sau khi lái một lúc lâu, chiếc xe cuối cùng cũng đến một trang viên tư nhân.

Trang viên rất lớn.

Ở giữa có một lối đi màu trắng tinh khiết, hai bên là bãi cỏ lớn, phía cuối có đài phun nước, cầu thang và bể bơi.

Xa hơn nữa là một ngôi nhà.

Không có những tòa nhà cao tầng, một hàng kiến tộc màu trắng tinh đứng đó, uy nghiêm và hùng vĩ.

-Thật lớn.

Tiểu Thất thán phục một tiếng, nhà nghị viện mà họ từng bước vào ở thế giới ngầm cũng không lớn như vậy.

Hơn nữa, chênh lệch đẳng cấp quá xa.

Ở thành phố Cương Khung tấc đất tấc vàng, một tòa trang viên tư nhân như vậy cần bao nhiêu đồng liên bang?

Có lẽ phải hàng chục triệu đồng liên bang.

Chẳng qua, trước đó Hứa Mạt đã đoán được điều kiện gia đình Lâm Tịch cực tốt.

Bản Trạch Danh và Tôn Tiểu Tiểu chắc cũng không kém.

Dương Minh lúc trước có vài ý nghĩ với chị Điệp.

Nhưng hắn vẫn luôn giữ khoảng cách với Lâm Tịch, không dám vượt quá.

Tuy rằng cả hai đều là giảng viên học viện, nhưng hẳn là cũng tồn tại chênh lệch tầng lớp.

Điểm này cũng có thể thấy được từ việc Dương Minh tham tiền liên bang của Tôn Bàn Tử mà một mình quay về.

Lâm Tịch ngồi ở trước bậc thang chờ bọn họ, cô gái trước đón cô cũng ở đây.

-Lâm Tịch tiểu thư.

Hứa Mạt gọi một tiếng.

-Sao mấy người lại là hộ đen?

Lâm Tịch mở miệng hỏi.

-Chúng tôi đều là cô nhi, lớn lên ở bên ngoài căn cứ, từ nhỏ chỉ quanh quẩn bên trong căn cứ và phế tích, chưa bao giờ được đặt chân vào thành phố.

Hứa Mạt đã sớm nghĩ ra lý do.

Hắn vẫn chưa biết ‘công ty’ khống chế thế giới ngầm đến tột cùng là cái gì, đương nhiên phải cẩn thận một chút.

Nếu công ty biết có ai đó đã trốn thoát khỏi thế giới ngầm, hắn sẽ gặp rắc rối.

Lâm Tịch gật đầu, có vẻ như Hứa Mạt đã luyện tập kỹ năng giết quái thú trong khu phế tích.

Cũng chẳng dễ dàng gì.

Nếu là hộ đen mà nói, đám người Hứa Mạt thật sự rất khó tìm được chỗ dừng chân.

-Mọi người trước tiên cứ ở lại đây đã, có ngại khi tôi sắp xếp công việc cho mọi người không?

Lâm Tịch hỏi Hứa Mạt.

-Lâm Tịch tiểu thư nguyện ý giúp đỡ, bọn tôi cảm kích còn không kịp.

Hứa Mạt trả lời.

-Câụ có thể làm huấn luyện viên của em gái tôi.

Lâm Tịch nói với Hứa Mạt.

Trong phế tích, cô đã nhận thấy sức mạnh của Hứa Mạt, khá vô cùng.

Cấp C đỉnh cấp, kỹ năng dùng dao nhạy bén.

-Được.

Hứa Mạt liếc nhìn cô gái đang ngồi ở đó, cô ấy hẳn là em gái của Lâm Tịch.

-Cô ấy có thể làm trợ lý, thay tôi làm một số việc.

Lâm Tịch nhìn Diệp Thanh Điệp.

-Có thể.

Hứa Mạt gật đầu, đi theo Lâm Tịch, hẳn là có thể biết không ít chuyện.

-Hai người họ, có muốn đến công ty của bố tôi không? Một công ty máy móc, hai người có thể bắt đầu học việc.

Lâm Tịch lại nhìn Tiểu Thất và Ảnh.

-Không thành vấn đề.

Hứa Mạt gật đầu.

Không ai trong số họ quen thuộc với thế giới bên trên.

Sự sắp xếp của Lâm Tịch có thể giúp cho bọn họ nhanh chóng làm quen.

Vả lại, Tiểu Thất vốn đã rất quen thuộc với máy móc.

Cuối cùng, Lâm Tịch nhìn Tinh Vân, nói:

-Nếu không ngại, cô có thể học nấu ăn hoặc dọn dẹp trong trang viên.

-Đương nhiên không ngại.

Tinh Vân vội vàng lắc đầu, cô còn lo mình sẽ trở thành kẻ vô dụng.

-Vậy tạm thời sắp xếp như thế nhé?

Lâm Tịch nói.

-Vâng, cám ơn Lâm Tịch tiểu thư.

Hứa Mạt biết ơn nói. Lâm Tịch đã nghiêm túc suy nghĩ vì bọn họ, mới có thể sắp xếp mọi việc thỏa đáng như vậy.

-Lâm Giản, sau này Hứa Mạt chính là huấn luyện viên của em.

Lâm Tịch nhìn thoáng qua cô gái đang ngồi ở đó nghịch máy liên lạc, nói.

Lâm Giản tầm mười chín tuổi, trẻ trung xinh đẹp, tuy rằng cũng là mỹ nữ, nhưng tính tình lại khác hẳn với người chị Lâm Tịch dịu dàng.

-Cậu ta, huấn luyện viên của em?

Lâm Giản liếc mắt nhìn Hứa Mạt, một huấn luyện viên chưa tới mười bảy tuổi?

Đừng đùa chứ?

Cô tốt xấu gì cũng là dung hợp nguyên lực cấp B, tuy rằng cô không thích tu luyện lắm.

Nhưng cũng là trình độ hàng đầu cấp C.

Tìm một thợ săn hoang dã làm huấn luyện viên cho cô ấy?

Chị hình như có gì đó sai sai.

-Có vấn đề gì sao?

Lâm Tịch mở miệng nói.

-Chị à, tuy rằng chị vẫn luôn không hài lòng với em, nhưng cũng không nhất thiết phải tìm một thợ săn mười sáu, mười bảy tuổi đầu làm huấn luyện viên đâu. Em ở trong lòng chị kém cỏi như vậy sao?

Lâm Giản lười biếng nói.

-Nếu như em có thể đánh bại hắn, sau này chị sẽ mặc kệ chuyện của em.

Lâm Tịch nói:

-Nếu như em thua thì phải nghe theo sắp xếp của chị.

-Được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận