Căn Cứ Số 7

Chương 794: Tương tự

Y Lệ Toa Bạch gật đầu, không nghi ngờ gì.

Quả thật, tộc A Nặc Tư là một chủng tộc chiến đấu, nếu sức chiến đấu của Linh mạnh như vậy, Hứa Mạt là người hầu của cô thì có sức chiến đấu cũng rất bình thường, chỉ là không rõ sức chiến đấu ở cấp độ nào.

-Các ngươi nghĩ biện pháp thăm dò lực chiến đấu của hắn.

Y Lệ Toa Bạch nói với Y Trạch và Tạp Đặc.

Cô càng tò mò hơn về Hứa Mạt.

Còn có Linh, thù mới hận cũ!

Trước đó mời Hứa Mạt tham gia buổi tiệc lần này là để cho hắn nhìn rõ một số chuyện, lựa chọn làm người hầu của cô, nhưng cũng chỉ là tiện tay mà làm thôi.

Nhưng bây giờ, cô nghiêm túc.

Linh, dám cầm kiếm đánh người của cô ngay tại bữa tiệc sinh nhật, còn mang Hứa Mạt đi.

Nếu cô đấu không lại nổi người của tộc A Nặc Tư, đây chính là một điều sỉ nhục.

Còn có Tát Nhĩ, hai món nợ tối nay, cô sẽ nhớ kỹ.

…..

Hứa Mạt và Linh đang chạy điên cuồng trên bãi cỏ lớn trong trường học.

-Nữ ma đầu, ngươi nghe ta giải thích đi.

Hứa Mạt la lớn.

-Ngươi đứng lại.

Linh nói.

-Ngươi buông kiếm xuống đã.

Hứa Mạt nói.

-Ngươi không được chạy.

Linh nói.

Cả hai giằng co suốt cả quãng đường, cuối cùng Hứa Mạt dừng lại, quay người thở hổn hển, nhìn Linh nói:

- Y Lệ Toa Bạch là thành viên của hoàng gia, ta cần lôi kéo cô ta trở thành cổ đông của tập đoàn, nếu không với cái tính xấu kia cô ta, lại thêm mắt cao hơn đầu, vừa xấu vừa hung dữ, sao ta lại lãng phí thời gian đi tham gia tiệc sinh nhật của cô ta chứ? Ăn cơm rồi tản bộ với ngươi còn tốt hơn nhiều.

-Vừa xấu vừa hung dữ?

Linh chỉ nghe được mỗi câu này.

-Xấu sao?

Linh cảm thấy Y Lệ Toa Bạch cũng rất xinh đẹp mà.

-Không xấu sao?

Hứa Mạt nói:

-Ngươi nhìn mắt cô ta đi, sắp mọc lên trời rồi, đầu quá lớn, miệng cũng vậy.

Linh lộ ra vẻ mặt kỳ quái, nhớ lại dáng vẻ của Y Lệ Toa Bạch, hỏi:

-Có phải ngươi lại muốn lừa gạt ta không?

-Tại sao ta phải lừa ngươi?

Hứa Mạt nói.

Linh cảm thấy hình như cũng đúng.

Mặc dù có gì đó không ổn, nhưng lại không biết sai ở chỗ nào.

Cô buông kiếm trong tay xuống, đi về phía trước, Hứa Mạt thở nhẹ ra, cũng may là Linh đơn thuần.

Linh lại suy nghĩ một chút.

Gặp gỡ ở sân trường? Tất cả đều là nam?

Hơn nữa, nếu hắn không nói dối nàng thì trốn làm gì?

-Tên lừa đảo!

Linh vừa ngẩng đầu lên liền bổ một kiếm về phía Hứa Mạt.

-Ta….

Hứa Mạt giơ thương lên ngăn cản.

-Phanh!

Thương bị chặt bay, sau đó kiếm bổ trúng vào người Hứa Mạt. Chỉ thấy Hứa Mạt bay ra ngoài, còn phảng phất nghe được xương cốt phát ra tiếng răng rắc, Hứa Mạt trực tiếp té ngã xuống đất, đau đớn cuộn tròn ở đó.

Linh thấy cảnh này thì sững sờ cả người, nhìn Hứa Mạt lăn lộn trên mặt đất, cô ném thanh kiếm trong tay xuống rồi chạy về phía trước, ngồi xổm xuống.

-Không sao chứ?

Linh hốt hoảng, vừa rồi cô dùng lực lớn quá sao?

Cô đã khống chế lực rồi mà!

-Hình như bị gãy xương rồi.

Hứa Mạt đau đớn nói.

Linh chạm tay xuống, Hứa Mạt rít lên một tiếng, nhìn Linh nói:

-Nữ ma đầu, bây giờ đã hết giận chưa?

-Hả?

Linh hơi sửng sốt, cô nhìn Hứa Mạt, giống như có gì đó không đúng.

Cô nhìn chằm chằm vào mắt Hứa Mạt, chỉ thấy Hứa Mạt lén nhìn cô một cái, lập tức Linh hung hăng trừng mắt nhìn hắn.

Lại lừa cô!!!

Nhìn thấy ánh mắt của Linh, Hứa Mạt đột nhiên cảm giác lạnh sống lưng, muốn đứng dậy chuồn đi, các động tác võ thuật kinh điển đều vô dụng sao?

Hay là do kỹ năng diễn xuất của hắn không đến nơi đến chốn??

Hai nắm đấm đánh về phía hắn, còn kèm theo tiếng gió.

-Ta….

Hứa Mạt kinh ngạc kêu lên một tiếng, còn chưa nói hết câu, nắm đấm đã đánh xuống.

Sau đó, Hứa Mạt lấy hai tay bảo vệ mặt mình.

-Phanh, phanh, phanh, phanh!

Hai nắm đấm lại giáng xuống người Hứa Mạt, trên bãi cỏ vang lên từng tiếng kêu thảm thiết, ở phía xa có người đi ngang qua nghe được tiếng kêu thảm thiết này thì liếc mắt nhìn qua, sao lại có tiếng kêu của một thanh niên vậy?

Cuối cùng, Linh mệt mỏi, ngồi bên cạnh Hứa Mạt.

Toàn thân Hứa Mạt không còn chỗ nào ổn cả.

-Đau không?

Linh nhìn bóng dáng thê thảm nằm đó thì hỏi.

-Ngươi nói thử xem?

Hứa Mạt uỷ khuất nói.

Linh vươn tay ra nhìn một chút, nói:

-Tay ta cũng có hơi đau.

-…..

Hứa Mạt nhìn Linh, thật quá đáng!

-Vậy sau này ngươi không được gạt ta nữa.

Linh cũng uỷ khuất nói.

Hứa Mạt nhìn vẻ mặt của Linh mà nước mắt rơi đầy mặt, đến tột cùng là ai bị đánh vậy!!!

Sao cô còn uỷ khuất như vậy chứ!

-Được.

Nhìn vào ánh mắt ngây thơ kia, Hứa Mạt trả lời.

-Về sau ta sẽ cố gắng đánh nhẹ hơn.

Linh tiếp tục nói.

-…..

Hứa Mạt nước mắt lưng tròng gật đầu, còn có sau này sao??

Thói đời gì đây!

…….

Bữa tiệc đầy sóng gió của Y Lệ Toa Bạch vẫn chưa kết thúc.

Ngày thứ hai, khoa Siêu Phàm xảy ra một trận xung đột, đương nhiên là người của phe tinh cầu Lư Tạp Tư và phe vương quốc Tát Tư.

Lúc này, rất nhiều người tụ tập lại, nhìn trận chiến diễn ra kịch liệt ở giữa sân, hai người mặc áo giáp đang đối đầu nhau.

Là một quý tộc của tinh cầu Lư Tạp Tư đang chiến đấu với Tát Nhĩ.

Phanh, một tiếng vang thật lớn, nắm đấm của người kia đánh vào người Tát Nhĩ, khiến cả cơ thể Tát Nhĩ bị đánh bay đi, xung quanh phát ra một tiếng hô khẽ.

Năng lượng quang trên thân áo giáp của Tát Nhĩ đang dâng trào, hắn ta ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào người đối diện, chỉ thấy mũ giáp của đối phương đã tháo ra từ hai bên, lộ ra khuôn mặt tuấn tú mang theo vài phần cương nghị, góc cạnh rõ ràng, khí chất như của quân nhân, đồng thời cũng có vài phần kiêu ngạo, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Tát Nhĩ.

-Tinh cầu Lư Tạp Tư hoan nghênh người đến từ tất cả tinh cầu, đại học Lư Tạp Tư cũng không từ chối nhân tài từ khắp nơi về đây, nhưng ngươi cũng phải nhớ kỹ, đây là tinh cầu Lư Tạp Tư, không phải là vương quốc Tát Tư của ngươi.

Người thanh niên lại nhìn Tát Nhĩ, kiêu ngạo mà nói:

-Chuyện tối qua, ta không muốn sau này lại xảy ra vụ việc tương tự nữa.

Ánh mắt Tát Nhĩ nhìn chằm chằm đối phương.

Bạn cần đăng nhập để bình luận