Căn Cứ Số 7

Chương 187: Thoải mái

Tần Phu lắc đầu:

-Không ít người trong thành phố sẽ sử dụng dịch tiến hóa gen để khiến năng lực của bản thân trở nên mạnh hơn, dễ sống sót hơn, nhưng mà…Phần lớn đều là những người ở tầng lớp thấp, những người có xuất thân tốt, bình thường mà nói sẽ không đụng đến dịch tiến hóa gen. Theo như ta biết, ngay cả khi họ sử dụng nó, thì họ cũng sử dụng một số dịch tiến hóa gen cực kỳ chất lượng, rất hiếm thấy ở thành phố Cương Khung này.

-Người tầng lớp thấp?

Hứa Mạt nhìn về phía Tần Phu, hỏi:

-Dịch tiến hóa gen cụ thể là cái gì?

-Chiết xuất gen của các loài khác, chẳng hạn như quái thú.

Tần Phu nhẹ giọng nói, Tinh Vân nghe được những lời này thì cúi đầu.

Cô nghĩ đến những lời nói nhục mạ của Giang Đồng, nhất thời cảm thấy càng khó chịu hơn.

Quả nhiên, là loài thấp hèn.

Gen của quái thú.

Hứa Mạt cũng hiểu vì sao người có thân phận không tiêm dịch tiến hóa gen.

-Dịch tiến hóa gen chất lượng cao có nghĩa là gì?

Hứa Mạt lại hỏi.

-Trình tự cao.

Tần Phu nói:

-Ví dụ như cấp S trở lên, ta cũng chưa từng tiếp xúc, nhưng nghe nói, một số gen của ‘người' ngoài hành tinh, được coi là gen chất lượng cao.

Hứa Mạt đại khái hiểu được.

Thế giới ngầm nuôi dưỡng chiến binh gen, có thể là để đào tạo những cỗ máy chiến tranh.

Người tầng dưới cùng sử dụng dịch tiến hóa gen là vì sinh tồn.

Tần Phu có một câu không nói cho bọn họ biết.

Ở thành phố Cương Khung, những người cải tạo gen mang đặc điểm rõ ràng của những giống loài khác đều trở nên thấp kém và bị phân biệt đối xử.

Ăn mì xong, đoàn người dạo bước trên con phố cũ kỹ của thành phố Cương Khung.

Nơi đây người đến người đi, Hứa Mạt nhìn thấy rất nhiều người cải tạo gen.

Bọn họ mang những đặc điểm khác nhau, một số người có tai to, một số người thì lại có mũi dài.

Thậm chí, có người còn mọc sừng trên đỉnh đầu.

Tinh Vân cũng gặp phải không ít ánh mắt soi mói, cô vẫn luôn cúi đầu, không dám nhìn người khác, vô cùng tự ti.

Dường như, thế giới bên trên không tốt đẹp như cô vẫn tưởng.

-Chúng ta có cơ hội vào học viện không?

Hứa Mạt hỏi Tần Phu.

Thực ra hắn không phải hỏi cho chính mình, mà là hỏi cho Tinh Vân.

Tần Phu nghe được câu hỏi của Hứa Mạt thì thở dài, nói:

-Rất khó.

-Các ngươi không có hộ khẩu, không có thân phận, học viện yêu cầu phải có đầy đủ hồ sơ lý lịch và trình độ cơ bản trước đó mới có thể ghi danh học sinh, những thứ này đều cần xét duyệt lại.

Tần Phu cảm thấy rất đáng tiếc.

Trước đó, hắn đã thấy được sức mạnh của Hứa Mạt.

Chắc chắn thuộc loại xuất sắc trong học viện.

Tuy rằng Tần Phu biết Hứa Mạt dù không tiến vào học viện thì cũng sẽ không tầm thường.

Nhưng nếu hắn đi theo con đường học viện này, sẽ càng thuận lợi hơn.

Đối với Hứa Mạt, đó là một con đường rộng mở trực tiếp thay đổi vận mệnh của hắn.

-Trừ phi, thiên phú quá mạnh, bỏ qua lý lịch.

Tần Phu nói:

-Hoặc là, người có bối cảnh vững chắc giúp đỡ.

Hai con đường này đều rất khó, hắn cũng chỉ nói vậy thôi.

Cụ thể nó có thực hiện được hay không lại là một chuyện khác.

-Tôi có thể mua bộ đàm không?

Hứa Mạt hỏi.

-Không thể, bắt buộc phải có chứng minh thư.

Tần Phu nói.

-……

Hứa Mạt cảm thấy vô cùng bất lực.

Hộ đen, quả nhiên cái gì cũng không làm được.

-Có muốn nhờ Lâm Tịch tiểu thư giúp đỡ không?

Tần Phu đề nghị:

-Lâm Tịch tiểu thư hình như rất dễ nói chuyện.

-Qua đêm nay rồi tính.

Hứa Mạt mở miệng nói.

-Bên kia có khách sạn, ta đi vào hỏi thử xem.

Tần Phu nhìn về phía bên đường.

Nói chung, tất cả các khách sạn và nhà nghỉ đều phải xuất trình chứng minh thư.

Tuy nhiên, việc kiểm tra ở mấy nhà nghỉ nhỏ này không nghiêm ngặt, chỉ cần cho một chút tiền boa, họ thường không kiểm tra từng người một.

Một lát sau, Tần phu đi ra, nói với Hứa Mạt:

-Được rồi.

Đoàn người bước vào nhà nghỉ.

Hai dãy phòng đã được chuẩn bị.

Gia đình Tần Phu và năm người Hứa Mạt, ở bên cạnh.

Phòng rất đơn sơ, nhưng đối với Hứa Mạt và những người khác là đủ.

Điều kiện của thế giới ngầm đã được trải nghiệm, và nơi này dù thế nào đi chăng nữa cũng tốt hơn thế giới ngầm.

Căn phòng bao gồm ba gian.

Diệp Thanh Điệp và Tinh Vân một gian, Tiểu Thất và Ảnh một gian, còn lại một gian là của Hứa Mạt.

Máy chiếu ti vi được trang bị trong phòng khách.

Tần Phu chỉ cho bọn hắn xong thì quay về.

Và thế là, một nhóm người tụ tập lại với nhau cùng xem ti vi.

Hơn nữa còn nhìn với sự say mê, thích thú.

Hết thảy mọi thứ trong thế giới ngầm đều bị hạn chế, nhằm giam cầm suy nghĩ của người dân.

Ngoài ra, cuối cùng họ cũng có thể tắm rửa thoải mái.

Nhưng chỉ có duy nhất một phòng tắm.

Sau khi bước vào, Diệp Thanh Điệp vẫn chiếm cứ trong đó, chưa từng đi ra.

-Chị Điệp, lâu quá rồi phải không?

Hứa Mạt không nói nên lời, mấy ngày nay lang thang trong phế tích, hắn đã sắp chết ngạt rồi.

-Vẫn còn sớm.

Một giọng nói lười biếng từ bên trong truyền ra.

-Nửa tiếng còn sớm?

Hứa Mạt cạn lời.

-Cậu gấp à?

Âm thanh của Diệp Thanh Điệp truyền đến:

-Nếu không ngại thì vào tắm chung nha.

Hứa Mạt sững sờ.

Hắn gần mười bảy tuổi rồi!

Điều này có thực sự tốt không?

-Được thôi.

Hứa Mạt đáp.

Lần này đến lượt bên trong im lặng.

Một lúc sau, cánh cửa mở hé ra một chút, nói:

-Cậu tự vào đi.

Hứa Mạt chạy trối chết…

Sẽ có án mạng đấy!

Một lúc sau, Diệp Thanh Điệp đầu tóc ướt sũng đi ra, trên người khoác một chiếc váy ngủ, tràn đầy mị hoặc.

Hứa Mạt không dám nhìn.

Diệp Thanh Điệp vô cùng khinh bỉ liếc Hứa Mạt một cái.

Đồ nhát gan!

-Anh Mạt, anh được không vậy?

Tiểu Thất thò đầu ra, yếu ớt hỏi.

Hứa Mạt tát một cái, chạy đi tắm, bên trong vẫn còn thoang thoảng hương thơm.

Đám người dỡ chiến giáp tắm rửa xong, chỉ cảm thấy cả người khoan khoái, dễ chịu.

Tuy rằng điều kiện có hơi gian khổ, nhưng đã lâu rồi bọn họ không được thoải mái như vậy .

Bạn cần đăng nhập để bình luận