Căn Cứ Số 7

Chương 257: Đế quốc tài phiệt

Hứa Mạt lại gửi cho Lâm Thanh Trạch một tin nhắn, cảm ơn và báo bình an.

Sau khi gửi tin nhắn, Hứa Mạt hỏi:

-Chị Tịch, học viện mạnh như vậy sao?

-Ở thời đại liên bang, các thành phố lớn được quản lý độc lập, ai nắm trong tay sức mạnh và tài nguyên đều có quyền nói chuyện. Ở thành phố Cương Khung này, quân đội, các gia tộc tài phiệt hàng đầu và các học viện siêu phàm là đứng đầu thành phố, cho dù là quản lý cấp cao của thành phố, về cơ bản đều là ba phe phái lớn này.

Lâm Tịch mở miệng nói.

-Học viện siêu phàm có địa vị tách biệt, bình thường không nhúng tay nhiều vào chuyện bên ngoài, nhưng những học viên tốt nghiệp từ học viện đều đã chiếm giữ những vị trí trọng yếu ở những nơi khác nhau. Một khi máy móc của học viện được kích hoạt, năng lượng sẽ rất kinh người.

-Hơn nữa, học viện siêu phàm còn sở hữu sức chiến đấu đơn lẻ cao nhất.

Hứa Mạt nghe những lời này của Lâm Tịch thì đã hiểu ra.

Ở bất kỳ thời đại nào, những người nắm trong tay vũ lực và tài nguyên đều là tầng cao nhất, thời loạn thế sẽ thể hiện rõ hơn.

Trong thời kỳ loạn lạc, những người phụ trách an ninh địa phương ở trước mặt quân phiệt, chẳng là cái thá gì cả.

Hành tinh Bái Luân hiện đang ở trong bối cảnh thời đại đặc biệt, hết thảy những điều này đều rất dễ hiểu.

-Hứa Mạt, độ dung hợp nguyên lực của cậu là S sao?

Lâm Tịch hỏi.

-Chắc là vậy.

Hứa Mạt trả lời.

Lâm Tịch khẽ gật đầu, lòng mừng thay cho Hứa Mạt.

Đồng thời, trong lòng thầm thở dài.

Cha cô, Lâm Viễn, e rằng lành ít dữ nhiều.

Một học sinh thiên phú cấp S suýt chút nữa bị giết.

Thảo nào Lâm viện trưởng lại vận dụng nhiều tài nguyên như vậy.

Làm sao có thể dễ dàng buông tha cho cha cô?

…….

Tại nhà họ Lâm.

Lâm Viễn biết mình xong rồi.

Ông ngồi xụi lơ trên ghế.

Khoảnh khắc nhận được tin nhắn của Lâm Thanh Trạch, Lâm Viễn cảm thấy mình đã làm một chuyện ngu xuẩn nhất từ trước đến nay.

Bỏ gần cầu xa.

Tất cả những việc này đều do ông không quan tâm đến Lâm Tịch, không hỏi Lâm Tịch về những chuyện của Hứa Mạt.

Mà chỉ coi hắn là một thợ săn hoang dã hèn mọn.

Nếu không, ông ta có thể sẽ biết điều gì đó. Hiện tại, hôn ước của Minh thị tạm thời không đề cập tới. Học viện Nặc Á, ông cũng đã đắc tội rồi.

Vừa mới đây thôi, ông còn muốn giết một người mà viện trưởng Lâm Thanh Trạch của học viện Nặc Á ra sức bảo vệ.

-Cha, bây giờ chúng ta phải làm sao?

Trong giọng nói của Lâm Giản mang theo nức nở, nói với Lâm Viễn:

-Vừa rồi xảy ra chuyện gì, thợ săn hoang kia rốt cuộc là ai vậy?

-Lâm Giản.

Lâm Viễn hét lên, giọng nói nghe có vẻ rất mệt mỏi.

Lâm Giản sững người một lúc, nhìn cha cô.

-Đi tìm chị con, cầu xin nó tha thứ cho cha.

Lâm Viễn nhìn Lâm Giản nói.

Cầu xin chị gái mình.

Cô ấy không hiểu.

Lúc này, có xe chạy thẳng vào trang viên Lâm gia.

Lâm Giản nhìn sang đó, là đoàn xe của cục trị an.

Một nhóm người trực tiếp xuống xe, vũ khí trong tay của họ nhắm thẳng vào Lâm Viễn và Lâm Giản.

Lâm Giản mặt cắt không còn giọt máu.

Chuyện gì đã xảy ra vậy?

-Lâm Viễn, có người tố cáo ông dính líu đến một vụ giết người, hiện tại chính thức tiến hành bắt giữ ông.

Một giọng nói truyền đến.

Cả người Lâm Viễn xụi lơ ngồi trên ghế, cảm giác toàn thân mất hết sức lực.

Quả nhiên!

Chẳng cần đến công ty phá sản, thì ông cũng xong rồi.

Bị tình nghi giết người.

Tội danh này, sợ là rửa không sạch.

Học viện siêu phàm đích thân ra tay, hơn nữa ông quả thật muốn giết Hứa Mạt, làm sao rửa sạch đây?

Người của cục trị an bước tới, trực tiếp còng tay Lâm Viễn, áp giải ông đi.

Nhìn thấy cảnh này, Lâm Giản mặt như tro tàn.

-Có phải có nhầm lẫn gì hay không?

Lâm Giản thấp giọng nói, rõ ràng là Hứa Mạt giết người.

Tại sao cha cô lại bị tình nghi giết người?

-Lâm Giản, đi cầu xin chị con.

Lâm Viễn quay đầu lại nhìn Lâm Giản nói.

Bây giờ, chỉ có Lâm Tịch mới có thể cứu ông.

Bảo Lâm Tịch đến gặp Hứa Mạt xin giúp đỡ.



Trên đường phố thành phố Cương Khung, một chiếc xe đang chậm rãi chạy.

Minh Huy ngồi trên xe, không còn dáng vẻ thong dong như trước.

Hắn nhận ra mình đã phạm sai lầm, một sai lầm lớn.

Lúc trước Minh Vũ bị đánh trong học viện, học viện lấy lý do Minh Vũ không tôn trọng Lâm Tịch, không xử phạt Hứa Mạt.

Theo bản năng, Minh Huy nghĩ rằng Lâm Thanh Trạch đang bảo vệ Lâm Tịch.

Trong tiềm thức của mình, giống như Minh Vũ, hắn ta coi thường thân phận thợ săn hoang dã của đám người Hứa Mạt.

Vì vậy, không có suy nghĩ về khía cạnh đó.

Hắn đột nhiên hiểu được cảm giác quái dị lúc trước của mình đến từ đâu, tại sao nhìn thấy sức chiến đấu của tên thợ săn hoang kia hắn sẽ cảm thấy có gì đó không ổn.

Thì ra hắn đã xem nhẹ một số chuyện.

Ai nói thợ săn hoang dã không thể có tài năng siêu phàm?

Lâm Thanh Trạch không bảo vệ Lâm Tịch.

Thay vào đó, là Hứa Mạt!

Tại lễ khai giảng ngày hôm đó, Lâm Thanh Trạch đã rời đi trước và không trao giấy chứng nhận cho hắn, cũng là vì Hứa Mạt.

Học viện Nặc Á, tân sinh viên với độ dung hợp nguyên lực cấp S.

Trận chiến cơ giáp, đánh bại tân sinh viên thần bí Lâm Tước.

Một tân sinh siêu cấp như vậy, làm sao Lâm Thanh Trạch có thể không bảo vệ cho được?

Minh Vũ bị đánh không có người quản, cũng là chuyện bình thường.

Minh Huy bấm gọi một số liên lạc.

-Minh Huy, có chuyện gì vậy?

Một giọng nói phát ra từ máy liên lạc.

-Cha, trước đây Lâm Tịch đã đề cử một thợ săn đến học viện Nặc Á để học. Thợ săn đó hẳn là tân sinh cấp S ẩn giấu của học viện. Hôm nay hắn đến nhà họ Lâm dẫn Lâm Tịch đi, bọn con vẫn luôn đuổi theo hắn, nhưng học viện đã ra mặt.

Minh Huy mở miệng nói.

Nếu chỉ là một sinh viên bình thường của học viện Nặc Á, căn bản không thể kinh động đến quản lý cấp cao của trường. Nếu hắn ta phạm tội giết người ở bên ngoài, chỉ cần trường trực tiếp đuổi học là đủ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận