Căn Cứ Số 7

Chương 290: Tất cả nhóm học sinh đều không hiểu

Lâm Giản nhìn về phía Lâm Tịch, đột nhiên cảm thấy âm thanh của chị mình có chút xa lạ.

-Đi đi, sau này chúng ta không còn bất kỳ quan hệ nào nữa.

Lâm Tịch mở miệng nói.

-Chị...

Lâm Giản chảy nước mắt, nói:

-Em thật sự đã biết lỗi rồi.

-Cút.

Lâm Tịch lạnh lùng hét.

Trong lòng Lâm Giản phát run, nhìn Lâm Tịch một cái, sau đó liền hồn bay phách lạc rời đi.

Bên cạnh, Diệp Thanh Điệp nhìn thấy mọi chuyện trong lòng âm thầm thở dài, cô hiểu được cảm xúc của Lâm Tịch.

Cô ấy nhất định rất tự trách mình.

-Chị Tịch, chuyện này không có liên quan đến chị.

Diệp Thanh Điệp an ủi, không có ai có thể đoán được sự tình lại phát triển theo hướng như vậy.

Hơn nữa, Lâm Tịch vốn cũng không muốn làm phiền đến họ.

Lâm Tịch mở mắt ra, cô cầm máy truyền tin lên, bấm dãy số của Lâm Thanh Trạch.

-Lâm Tịch.

Tiếng của Lâm Thanh Trạch truyền tới.

-Viện trưởng Lâm, bây giờ cần tôi làm gì đây, tôi có thể vạch trần chân tướng với truyền thông.

Lâm Tịch mở miệng nói.

-Cô an tâm dưỡng thương đi, có việc cần tôi sẽ tìm cô.

Lâm Thanh Trạch đáp.

-Được.

Lâm Tịch trả lời.

Sau khi cúp máy, nàng nhìn dãy số của Hứa Mạt thở dài, không dám gọi đến.

Nàng cảm thấy mình chẳng còn mặt mũi nào mà đi tìm Hứa Mạt.

Diệp Thanh Điệp nhìn thấy hành động của Lâm Tịch, dường như biết nàng đang suy nghĩ cái gì, liền đi đến bên cạnh nắm lấy tay cô nói:

-Chị Tịch.

-Thanh Điệp.

Lâm Tịch nhìn về phía Diệp Thanh Điệp bên cạnh, đôi mắt ửng hồng, giống như rất khó chịu.

-Chị Tịch, lúc tôi biết Hứa Mạt, hắn còn chưa tới mười sáu tuổi.

Diệp Thanh Điệp nắm tay Lâm Tịch mỉm cười nói:

-Khi đó, còn cho rằng hắn vẫn là con nít, giống như chúng tôi vậy, đều mang tính cách chủ nghĩa lý tưởng. Vậy mà không ngờ tới lần đầu tiên làm nhiệm vụ, thiếu chút nữa đã hại chết hắn.

Diệp Thanh Điệp chậm rãi nói, nói đến lần đầu tiên đi cùng Hứa Mạt, chính là cái lần Hứa Mạt dẫn bọn họ đi chém giết đám hài cốt chất như núi ở Địa Ngục.

Lâm Tịch nghe rất chăm chú, cũng lộ ra vẻ xúc động.

-So với trước kia, những chuyện nhỏ nhặt như thế này không đáng là gì hết. Nếu không nhờ chị Tịch, thì chúng tôi sợ là đến bây giờ cũng vẫn còn lang thang lưu lạc ở thành phố. Chị đừng tự trách mình, Hứa Mạt hắn sẽ không để trong lòng đâu.

Diệp Thanh Điệp an ủi.

-Ừ.

Lâm Tịch đỏ mắt gật đầu, trong đôi mắt cũng hiện ra ý cười.

Lần trước Hứa Mạt đã nói qua với cô về kinh nghiệm của bọn hắn ở thế giới dưới lòng đất, nhưng không quá kỹ càng.

Bây giờ nghe Diệp Thanh Điệp kể lại chuyện xưa của bọn hắn, càng làm cho người khác cảm thấy cảm động.

........

Dư luận ngày càng lên men.

Chính bởi vì học viện Nặc Á chậm chạp không phản hồi lại, càng ngày càng nhiều hãng truyền thông vào cuộc, tiến hành công kích điên cuồng.

Thậm chí còn đưa ra những vấn đề rất sắc bén.

Bối cảnh của hung thủ là gì?

Ai cho hắn dũng khí để giết người ngay trên đường?

Là ai đã ngăn cản cục trị an chấp pháp, cưỡng chế mang đi?

Đương nhiên, chủ đề cốt lõi nhất vẫn là.

Học viện Nặc Á vì cái gì mà không chịu phản hồi, còn không giao hung thủ ra?

Học viện Siêu Phàm phải chăng là đang có đặc quyền áp đảo cả pháp luật ở phía bên trên?

Chuyện này, không chỉ ảnh hưởng đến một mình học viện Nặc Á nữa mà thậm chí còn ảnh hưởng đến Bát đại học viện Siêu Phàm.

Trên đường của thành phố Cương Khung.

Rất nhiều dân chúng dừng chân, trên màn hình vẫn đang phát lại hình ảnh hành hung của hung thủ.

Bọn họ đã xem đi xem lại rất nhiều lần rồi.

Bất kể Minh Vũ có thân phận gì, hành vi như vậy cũng được coi là cực kỳ ác độc.

Một vị phóng viên xuất hiện trên màn hình, mở miệng nói:

-Đây là hình ảnh của hung thủ hành hung đêm qua, người bị hại là Minh Vũ của tập đoàn Minh thị. Minh Vũ còn bị như vậy thì nếu là người bình thường bị giết hại, không phải là còn chẳng có cơ hội để lên tiếng sao?

-Hơn nữa, theo thông tin tôi biết được, hiện tại tập đoàn Minh thị cũng đang gặp phải một vài phiền toái.

-Những năm gần đây, nhân dân đã dành cho học viện Siêu Phàm kỳ vọng quá cao, phải chăng chính vì nhận được sự mong đợi như thế nên học viện Siêu Phạm mới ngạo mạn đến vậy, cho tới giờ phút này vẫn không có người nào lên tiếng về chuyện này.

-Học viện Siêu Phàm liệu có đang có đặc quyền cao hơn cả pháp luật phía trên sao? Nếu là như vậy, tương lai của học viện Siêu Phàm sẽ ra sao, liệu bồi dưỡng ra được anh hùng, hay là bồi dưỡng ra kẻ ác đây?

-Tôi biết lời nói của mình bây giờ có thể mang đến phiền phức cho chính mình, nhưng thân là một ký giả truyền thông, tôi cần phải lên tiếng vì sự việc lần này.

Thanh âm của phóng viên câu nào cũng sắc bén, thay mặt rất nhiều người dân đề cập, chẳng lẽ học viện Siêu Phàm sẽ vì vậy mà hãm hại phóng viên kia sao?

Nếu đúng là như thế, học viện Siêu Phàm liền hoàn toàn biến thành cơ quan bạo lực rồi.

Người dân sẽ rất đau lòng.

Yêu càng sâu thì trách càng đau.

Chính bởi vì ủng hộ và bảo vệ học viện Siêu Phàm, thế nên bây giờ khi xảy ra chuyện như vậy, mới càng gây sốc đến tâm hồn của bọn hắn, làm cho bọn hắn vô cùng khó chịu.

Thậm chí có người còn đề nghị biểu tình, mong muốn học viện Nặc Á có thể giao hung thủ ra, giải thích công khai sự kiện bạo lực lần này.

Sự việc càng ngày càng nghiêm trọng.

Bên ngoài học viện Nặc Á, rất nhiều học sinh ra vào học viện.

Bọn họ nhìn thấy ngoài trường bên kia có một đám người đang tụ tập, yêu cầu học viện Nặc Á giao hung thủ, đòi giải thích.

Các học sinh nghị luận ầm ĩ, bọn hắn cũng không hiểu lãnh đạo học viên đang nghĩ gì.

Chẳng lẽ thật sự giống như truyền thông nói, là học viện Siêu Phàm ngạo mạn sao?

Trong học viện, toàn bộ học viên đều đang bàn luận về vấn đề này.

Tất cả nhóm học sinh đều không hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận