Căn Cứ Số 7

Chương 197: Tác dụng ngược

Đây là một người rất có nguyên tắc, hơn nữa còn coi trọng tình cảm, tính cách được bộc lộ trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc mới khiến cô tin tưởng.

Chính vì vậy, cô mới dám giữ lại một đám người không có chứng minh thư như bọn họ ở trong nhà, thậm chí còn để cho hắn đi theo Lâm Giản.

Nhưng đáng tiếc, Hứa Mạt và Lâm Giản ở chung cũng không hòa hợp mấy.

Một người như vậy, làm sao có thể vô duyên vô cớ gây chuyện?

Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Lâm Tịch vẫn tin tưởng vào nhân phẩm của Hứa Mạt.

Bên cạnh đó, thật sự cô rất chán ghét Minh Vũ, ánh mắt của hắn thường xuyên nhìn chằm chằm vào chỗ không nên nhìn.

Cô cũng không thích Minh Huy, Minh Huy cho cô cảm giác rất tăm tối.

-Lâm Giản, em nói đi, đã xảy ra chuyện gì?

Lâm Tịch mở miệng hỏi Lâm Giản:

-Không được giấu diếm gì.

Lâm Giản hơi hoảng hốt khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của chị gái mình.

Mặc dù chị gái luôn nghiêm khắc với cô ấy, nhưng lại hiếm khi nghiêm túc như vậy.

Lâm Viễn liếc nhìn Lâm Tịch.

Đúng hay sai thực sự không quá quan trọng.

Nhưng Lâm Tịch, con bé đang phân rõ đúng sai.

Lâm Viễn hiểu được, con gái của ông muốn bảo vệ tên thợ săn hoang kia.

Ông không hiểu vì sao Lâm Tịch lại muốn làm như vậy.

-Nói đi.

Lâm Tịch tiếp tục nói, nhìn thấy vẻ mặt chột dạ của Lâm Giản, cô càng thêm chắc chắn nhất định đã xảy ra chuyện.

-Tinh Vân đến rót rượu, Minh Vũ hỏi em có thể tặng cho cậu ấy không?

Lâm Giản cúi đầu kể.

-Tặng cái gì?

Lâm Tịch truy hỏi.

-Tặng cô ấy.

Lâm Giản chỉ vào Tinh Vân.

Sắc mặt Lâm Tịch lập tức trở nên khó coi, liếc mắt nhìn Minh Vũ vừa đứng dậy.

Quả nhiên chẳng phải thứ tốt đẹp gì.

-Sau đó thì sao?

Lâm Tịch tiếp tục hỏi.

-Diệp Thanh Điệp bảo Minh Vũ xin lỗi, Minh Vũ hỏi, có muốn theo cậu ta hay không. Sau đó, Diệp Thanh Điệp đổ rượu lên người cậu ấy, xảy ra xung đột.

Lâm Giản không nói tiếp.

Nghe tới đây, khuôn mặt của Lâm Tịch đã trở nên tái nhợt.

Ở nhà cô ấy, trêu chọc phụ nữ.

Liên tiếp làm nhục hai người.

Lâm Tịch cuối cùng cũng hiểu được vì sao Hứa Mạt lại nổi giận.

Lúc một bầy quái thú tấn công, Hứa Mạt đã không ngại nguy hiểm che chở cho bạn bè của mình thoát ra ngoài, có thể thấy được hắn là người thế nào.

Hắn làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho Minh Vũ, kẻ đã làm nhục hai người bạn của mình như vậy.

Hơn nữa, họ là những đứa trẻ mồ côi lớn lên bên nhau, mối quan hệ của họ không chỉ đơn giản là bạn bè.

Nghĩ đến đây, Lâm Tịch cũng cảm thấy cực kỳ tức giận.

Minh Vũ, một thiếu gia ăn chơi trác táng, coi nhà cô là chỗ nào?

-Cha, Tinh Vân và Diệp Thanh Điệp đều được con mời tới, nếu mọi chuyện là như vậy, con nghĩ rằng Hứa Mạt không làm sai gì cả.

Lâm Tịch nhìn về phía Lâm Viễn mở miệng nói.

Minh Vũ, nên đánh.

Nếu là cô, cô cũng sẽ làm như Hứa Mạt.

Lâm Viễn cau mày, con gái ông thực sự đang nói đỡ cho Hứa Mạt.

Tính chất của sự việc lại trở nên khác đi.

Lâm Viễn hiểu rằng bữa tiệc này là vô nghĩa.

Minh Vũ dĩ nhiên có vấn đề, nhưng nếu nói mắc phải sai lầm nghiêm trọng, ông cũng không cho là như vậy.

Dù sao bọn họ cũng chỉ là hai người hầu, thân là nhị thiếu gia của tập đoàn Minh thị, chọc ghẹo vài câu cũng không phải chuyện gì to tát, chuyện như vậy rất bình thường.

Chí ít, không đến mức bị người hầu đuổi đánh.

Minh Huy vẫn im lặng, Lâm Viễn đương nhiên hiểu nguyên nhân, Minh Huy chỉ là đang chờ thái độ của bọn họ mà thôi.

Dù sao, bọn họ mới là chủ nhân của nơi này.

-Minh Vũ, những lời Giản tiểu thư nói là thật sao?

Minh Huy lúc này mới đứng dậy, mở miệng hỏi Minh Vũ.

Lâm Tịch đã bày tỏ thái độ của mình, thật không thích hợp nếu hắn ta cứ tiếp tục làm như không có chuyện gì xảy ra.

Đương nhiên, hắn biết rõ bản chất công tử của em trai mình hơn bất kỳ ai khác.

Nhưng đây là em trai ruột của hắn, là nhị thiếu gia của tập đoàn Minh thị.

Chọc ghẹo hai người hầu, một người cải tạo gen thấp hèn.

Đây cũng được tính là ‘chuyện’ sao?

Đương nhiên, hắn không thể nói ra những lời này.

Minh Vũ cúi đầu, có phần oán hận Lâm Tịch. Con khốn này… thế mà lại nói đỡ giúp Hứa Mạt.

-Phải.

Minh Vũ đáp lại.

-Có biết sai không?

Minh Huy tiếp tục hỏi.

Minh Vũ siết chặt nắm đấm, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, nhưng vẫn đáp:

-Biết.

-Về sau ở bên ngoài phải cư xử cho đúng mực, còn không mau xin lỗi bác Lâm và Lâm Tịch tiểu thư?

Minh Huy mắng.

Minh Vũ nhìn về phía Lâm Viễn và Lâm Tịch, cúi đầu nói:

-Thật xin lỗi.

Tuy nhiên, giọng nói của hắn rất cứng nhắc, hơn nữa vẻ mặt vô cùng không cam tâm tình nguyện.

Nhưng vì Minh Huy đã lên tiếng, hắn chỉ có thể phối hợp.

Lâm Tịch cau mày, cảm thấy thật chán ghét.

Người mà Minh Vũ nên xin lỗi không phải cô ấy, mà là Hứa Mạt.

Tuy nhiên, Hứa Mạt và những người khác lại tự động bị phớt lờ.

-Bác, chúng cháu còn có việc, không làm phiền bác nữa.

Minh Huy mở miệng nói với Lâm Viễn.

Lâm Viễn biết mọi chuyện đã không thể cứu vãn, sắc mặt vẫn không dễ nhìn lắm, nghe được lời Minh Huy thì gật đầu:

-Được, lần sau có thời gian lại tới chơi.

-Vâng ạ, cảm ơn bác đã chiêu đãi.

Minh Huy lễ phép mỉm cười, sau đó nhìn về phía Lâm Tịch nói:

-Lâm Tịch, hẹn gặp lại.

Lâm Tịch không có hứng thú gì, chỉ gật đầu.

Minh Huy cũng không thèm quan tâm, quay người bước ra ngoài.

Mọi người trong tập đoàn Minh thị đều rời đi theo hắn, Minh Vũ liếc mắt nhìn Hứa Mạt.

Nhưng Minh Huy thì không, hắn thậm chí còn không thèm nhìn Hứa Mạt một cái hẳn hoi.

Lâm Viễn nhìn bóng dáng rời đi của tập đoàn Minh thị, vẻ mặt vẫn luôn âm trầm.

Bữa tiệc hoàn toàn bị phá tan tành.

Thậm chí, còn gây ra tác dụng ngược.

Minh Huy xin lỗi một cách khách khí.

Bạn cần đăng nhập để bình luận