Căn Cứ Số 7

Chương 803: Hứa Mạt là để ngươi gọi sao?

-Thế cậu cho là sức chiến đấu của hắn đã đạt đến tầng thứ mấy rồi?

Y Lệ Toa Bạch hỏi.

Tạp Đặc suy tư một lát, rồi trả lời:

-Cụ thể thì không rõ nhưng có thể nghiền ép tôi và Y Trạch một cách dễ dàng.

Vẻ mặt của Y Lệ Toa Bạch biến sắc, nói như vậy, sức chiến đấu của Hứa Mạt có thể sẽ không yếu hơn cô nhỉ?

-Hắn có thích cái gì không?

Y Lệ Toa Bạch tiếp tục hỏi, muốn thu phục được Hứa Mạt, thì phải tìm ra được thứ hắn yêu thích rồi ra tay.

-Thích hả?

Tạp Đặc không chút do dự trả lời:

-Tiền!

-Đã rõ.

Y Lệ Toa Bạch nhẹ gật đầu, yêu tiền sao? Như thế thì dễ rồi.

Trong tay cô đang vừa vặn có một vài cổ phần, đáng giá không ít tiền.

Mặc dù nàng vẫn rất khó chịu với Hứa Mạt, nhưng hắn thật sự có giá trị, thu mua được một tay sai đắc lực thì cũng đáng để đổi vài thứ đấy.

Hơn nữa, Hứa Mạt còn có thể trưởng thành thêm, giúp đỡ cô.

Chờ đến khi Hứa Mạt hoàn toàn nằm trong bàn tay, đến lúc đó, cô sẽ trừng trị hắn!

-Cậu đi đi.

Y Lệ Toa Bạch mở miệng nói.

-Ừm.

Tạp Đặc rời khỏi chỗ đó.

Sau khi đi khỏi, hắn cực kỳ phẫn nộ, lập tức bấm số máy truyền tin của Y Trạch. Dù hắn không lưu số của Y Trạch nhưng lại nhớ rất kỹ.

-Ngươi đang ở đâu?

Tiếng của Tạp Đặc lạnh lùng.

-Thế ngươi đang ở đâu?

Y Trạch cũng lạnh lẽo đáp lại, đồ mặt dày kia.

-Hẹn ở một chỗ đi.

Tạp Đặc nói.

-Được.

Y Trạch đồng ý.

Không bao lâu sau, hai người xuất hiện ở sân thi đấu.

Kẻ thù gặp nhau mặt đỏ tía tai. Hai người chẳng mặc trang bị và cầm vũ khí, lập tức xông về phía đối phương, trên người đều mang theo ý tức giận.

-Bán bạn cầu vinh.

-Hèn hạ không có sĩ diện.

Hai người mắng chửi nhau, sau đó tới gần nhau liền bùng nổ, đấm nhau. Cậu một quyền tôi một chân, nguyên lực phát ra đều mang theo sự phẫn nộ.

-Ầm, ầm, ầm, ầm...

Hai người đại chiến với nhau một trận, bởi vì không mặc trang bị nên cuộc chiến cực kỳ thảm khốc. Âu khi đánh lui đối phương ra, thì lại xông lên phía trước, tiếp tục đấm đá nhau.

Mãi đến nửa tiếng sau, hai người đều ngồi trên mặt đất. Con mắt Y Trạch sưng to, trên mặt của Tạp Đặc cũng xuất hiện vết bầm, trên người hai người không có chỗ nào còn nguyên vẹn.

-Y Trạch, ta không ngờ ngươi lại ti tiện đến vậy, vì nịnh nọt Y Lệ Tọa Bạch mà cậu lại đi bán đứng bạn bè.

-Ngươi nói cái gì?

Y Trạch phẫn nộ đáp:

-Vừa ăn cướp lại còn la làng, nếu không phải ngươi bán đứng Hứa Mạt trước thì sao Y Lệ Toa Bạch lại biết chứ?

-???

Tạp Đặc nhìn Y Trạch:

-Thằng khốn, còn ngậm máu phun người nữa à.

Hai người lập tức đứng lên tái chiến một trận nữa, chỉ là lúc này, Tạp Đặc liền cảm thấy có gì đó không đúng, hỏi:

-Ngươi gặp Y Lệ Toa Bạch lúc nào?

-Nửa tiếng trước.

Y Trạch trả lời:

-Cô ấy nói ngươi nói cho cô ấy biết hết rồi.

-...

Tạp Đặc biết mình đã bị lừa rồi, nói:

-Khi ta bấm máy truyền tin gọi ngươi, ta vừa mới gặp cô ấy xong, cô ấy cũng nói đã gặp ngươi, ngươi đã kể chuyện đó.

-...

Y Trạch cũng sững sờ, hai người nhìn chăm chú về phía nhau, nhìn những vết thương trên mặt nhau rồi há to miệng.

-Thằng ngớ ngẩn.

-Đồ ngu!

Hai người lại chửi nhau, sau đó thì lại im bặt, đã đánh nhau vô ích rồi hả? Lại còn bán đứng Hứa Mạt, nhưng chuyện này bọn hắn có thể tìm ai giải quyết bây giờ?

Tìm Y Lệ Toa Bạch sao, mấu chốt là bọn họ đúng thật đã che giấu chuyện đó với Y Lệ Toa Bạch...

-Đi tìm Hứa Mạt đi.

Tạp Đặc mở miệng nói, bán thì cũng đã bán rồi, nên sớm lên tiếng thông báo, nếu không thì bạn bè như thế này đừng nên làm nữa.

-Ừ.

Y Trạch gật đầu. Hai người đạt được sự đồng thuận, sau đó trầm mặc rời đi, trên đường đi tới thư viện tìm Hứa Mạt đều bụm mặt.

-Mặt các cậu làm sao vậy?

Hứa Mạt nhìn về phía Y Trạch và Tạp Đặc. Hai tên này sao lại đông kinh đánh nhau rồi?

Mà hình như lần này còn ác hơn, vật lộn với nhau luôn hả?

-Ngươi tới nói đi.

Tạp Đặc buồn bực nói.

-Hứa Mạt à,...

Y Trạch mở miệng gọi, sau đó nói hết sự việc đã diễn ra cho Hứa Mạt. Hứa Mạt nghe xong rất bất ngờ, nhìn thấy gương mặt bị thương của hai người, hắn có hơi muốn cười. Vậy là bị Y Lệ Toa Bạch lừa hả?

Không ngờ cô nàng kia lại nham hiểm như vậy.

-Chuyện này không thể trách các cậu được, nhưng mà sau này phải chú ý, những việc khác đừng để bị lộ đó.

Hứa Mạt nói.

-Biết rồi.

Hai người nhỏ giọng đáp, sau đó cùng nhau rời đi.

Sau khi bọn hắn đi khỏi, Hứa Mạt cảm thấy có hơi băn khoăn. Y Lệ Toa Bạch muốn làm gì nhỉ?

-Cậu đang nghĩ cái gì vậy?

Linh ở bên cạnh bất thình lình hỏi.

-À...

Hứa Mạt nhìn về phía Linh, trả lời:

-Tôi đang nghĩ là kẻ xấu thù thường bày ra nhiều trò. Y Lệ Toa Bạch dáng người xấu như vậy lại mưu ma quỷ quái, âm hiểm xảo quyệt, vẫn là Linh nhà ta ngây thơ nhất.

-Ngây thơ...

Linh nhìn Hứa Mạt, chớp chớp mắt hỏi:

-Là dễ bị lừa đó hả?

-Ừ.

Hứa Mạt gật đầu:

-À không, ta thích người đơn thuần.

Linh nhẹ nhàng gật đầu, hiểu rồi, hắn thích người dễ lừa, cho nên mới có thói quen lừa cô. Về sau lời của hắn nói đừng quá tin tưởng.



Ngày thứ hai, Y Lệ Toa Bạch xuất hiện ở thư viện.

Cô mặc một bộ váy dài xinh đẹp, làm mất đi vài phần phần khí chất cao quý của hoàng gia, nhưng lại nhiều thêm mấy phần thục nữ, giống như trở thành người rất dễ rút ngắn khoảng cách, không đến mức làm người khác không dám đến gần.

Thư viện yên tĩnh có không ít người nhìn về phía Y Lệ Toa Bạch. Thân là công chúa hoàng thất, Y Lệ Toạc Bạch ở đại học Lư Tạp Tư tuyệt đối là nhân vật trung tâm, nhất là đố với trường nam sinh, chính là xa đến không thể chạm vào được.

Đối với nữ sinh mà nói, Y Lệ Toa Bạch là đối tượng làm cho người khác hâm mộ.

Từ xuất thân, nhan sắc đến thiên phú, tất cả đều như tập trung hết vào người cô.

Bạn cần đăng nhập để bình luận