Căn Cứ Số 7

Chương 343: Một loại khả năng

Hứa Mạt hoàn toàn nhìn ra được động tác của Nam Minh Nam, cách tay cũng gập lại đấm ra một đấm, nguyên lực trên cánh tay gào rít, sức mạnh bùng nổ gấp năm lần, sức lực đạt tới đỉnh điểm.

Ầm!

Nắm đấm của hai người cung chạm vào nhau, trong không khí truyền tới một tiếng nổ vang.

Không chờ bọn họ phản ứng lại, hai người kia đã đấm từng nắm đấm lên thịt trên người, liên tục đối đấm, tốc độ công kích cực nhanh.

Bụp, bụp, bụp!

Từng tiếng va chạm vang lên khiến cho trái tim của đám đông xung quanh cũng nhảy lên theo.

Rất bạo lực.

Hai người họ cứ một đấm đến một đấm đi, khiến người khác hoa cả mắt, điên cuồng đánh nhau, giống như chả ai sợ chết.

Một người thì ngông cuồng, một người thì mạnh mẽ cứng rắn.

Tiểu bá vương Nam Minh xưa nay vẫn như thế, lúc Hứa Mạt chiến đấu hoàn toàn không sợ hãi.

-Răng rắc....

Có âm thanh của tiếng xương gãy vang lên, nắm tay của Hứa Mạt giống như là bị tổn thường, trên nắm đấm của Nam Minh Nham cũng có vết máu, nhưng hắn ta vẫn đang đấm tới như cũ, không chịu lùi bước.

Hắn ta không thể thua được.

Ầm!

Một đấm trực tiếp đấm lên cánh tay hắn, một đấm đi thẳng trực tiếp đấm lên ngực hắn.

Bụp!

Nam Minh Nham cong người, bay ngược ra ngoài, sắc mặt trắng bệch.

Mọi người nhìn đến hai nắm tay đã nhuốm máu tươi của Nam Minh Nham, có thể thấy được những va chạm vừa rồi có bao nhiêu mãnh liệt.

Phịch!

Chỉ thấy thân thể Hứa Mạt như gió, tiếp tục phi lên phía trước.

Cơ thể của Nam Minh Nham còn chưa rơi xuống đất thì đã thấy hai đấm liên tiếp của người đang chạy tới đó.

Bụp, bụp, bụp!

Mỗi một đấm đều hung hăng đấm lên trên người Nam Minh Nham, tiếng gãy xương vang lên không ngừng.

Chỉ thấy thân thể của Hứa Mạt lượn một vòng, đùi phải đá ra một phát.

Uỳnh!

Một tiếng vang lớn, thân thể của Nam Minh Nham bay về phía thật xa rồi mới rơi mạnh xuống đất.

Phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch, nằm trên đất không nhúc nhích, xương cốt trên người đều đã gãy.

Huẩn luyện đặc biệt lần này, e là hắn không tham gia được.

Bốn phía xung quanh đều yên lặng, từng ánh mắt đều dừng lại trên người Hứa Mạt.

Không ai nghĩ đến hắn sẽ tàn nhẫn đến như vậy, không chỉ đánh bại Nam Minh Nham, mà đây là trực tiếp đánh tới chết, khiến cho Nam Minh Nham không đứng dậy được.

Kẻ tàn nhẫn!

Rất nhiều người đều có chút đồng tình nhìn về phía Nam Minh Nham, hắn là cháu trai đích tôn của lão viện trưởng Nam Minh, sao người kia có thể xuống tay ác độc như thế?

Không để lại một chút tình cảm nào.

Nam Minh Nham cũng là kẻ ngoan cố, hắn giãy dụa nghĩ muốn đứng dậy, lấy tay chống đỡ cơ thể, cả người xuất hiện một trận đau nhức, hắn ngẩng đầu nhìn chằm chắm Hứa Mạt, lộ ra vẻ mặt tức giận.

Hứa Mạt một chút cũng không thèm để ý ánh mắt của hắn ta, nhìn hắn nói:

-Tôi dạy cho cậu một bài học sau này nhớ lấy, không phải ai cũng sẽ quản cậu, đừng bôi nhọ thanh danh của lão viện trưởng Nam Minh.

Mặt Nam Minh Nham xám như tro tàn, không có lời nào dể nói, với tính cách của hắn, hắn không thể rời khỏi gia tộc, hắn không thể bị mất mặt, gia tộc Nam Minh lại càng không thể.

-Đưa cậu ta đi trị liệu.

Có sĩ quan đi lên mở miệng nói, ngay lập tức có vài người quân nhân bước ra khỏi hàng nâng Nam Minh Nham lên đưa đi.

Người của quân đội cũng nhìn về phía Hứa Mạt, có chút thưởng thức.

Quân khu rất thích những người như này.

Có thực lực mà cũng đủ tàn nhẫn.

Đáng tiếc Hứa Mạt lại không nhập ngũ.

-Hôm nay vất vả lắm mới có cơ hội như này, người của tám học viện lớn đều tập hợp lại cùng một chỗ, không bằng nhân cơ hội này giao lưu thật tốt một trận đi.

Lúc này, phía Nặc Á, Mã Nỗ mở miệng nói với đám đông:

-Trừ Nam Minh Nham ra, còn có ai muốn cùng đàn em Hứa Mạt giao lưu một chút không?

-Phi...

Quân nhân ở bảy học viện lớn khác trong lòng âm thầm phỉ nhổ, ngày thường bọn họ cũng sẽ cạnh tranh với nhau.

Mã Nỗ này cậy có Hứa Mạt mạnh, cố ý gây sự.

-Để tôi thử xem.

Phía học viện Cương Trạch có một người đi ra, cũng là một nhân vật rất lợi hại.

Sau khi hắn bước ra, hai đấm rung động, nguyên lực lộ ra ngoài, thân thể trực tiếp nhắm về phía Hứa Mạt.

Hứa Mạt nhìn về phía đối phương, đồng thời cũng chạy về phía đó, hai người nửa đường gặp nhau.

-Ầm.

Học viên học viện Cương Trạch đấm ra một đấm, giống như sắt thép, phát ra một tiếng nổ vang.

Hứa Mạt cũng không nhẹ tay như cũ, sức mạnh bùng nổ gấp năm lần, tỏa ra một cỗ nguyên lực gió lốc thổi bay.

Một tiếng vang.

Học viên của học viện Cương Trạch bay ngược trở về, bước chân liên tục lui về phía sau, chân phải phải giẫm mạnh xuống để chống đỡ thân thể không bị ngã xuống.

-Tôi tới.

Một hướng khác, người của học viện Đông Diệu chạy như điên tới thẳng chỗ Hứa Mạt.

Nhưng mà kết quả vẫn như vậy.

Học viên của bảy học viên siêu phàm còn lại đều liên tục xông ra, nếu Nam Minh Nham đã thua thì dù bọn họ có thua Hứa Mạt thì cũng không dọa tới ai.

Nam Minh Nam là cháu đích tôn của lão viện trưởng Nam Minh, là thiên tài hàng đầu của học viện Nam Minh, hắn đã cho mọi người sự ủng hộ này.

Bên trong thao trường, tiếng động va chạm cuồng bạo vang lên không ngừng.

Chưa được bao lâu, có không ít người đã nằm trên mặt đất.

Người của từng học viện đều đã xông lên rồi, kết cục đều giống nhau, toàn bộ đều bị đo ván.

-Trâu bò.

Mã Nỗ bĩu môi, sơ ý rồi.

Hóa ra đàn em lại mạnh như thế, xem ra trước đó hắn thua cũng là bình thường.

-Còn ai không?

Ánh mắt Hứa Mạt nhìn người của các học viện xung quanh.

Sau khi rời khỏi học viện, hắn lấy thực lực của bản thân áp chế tám học viện lớn.

Không ai xông lên.

Áo Lợi Duy Á nhìn chằm chằm Hứa Mạt, nhưng cô am hiểu nhất chính là cơ giáp, nếu như đấu trực tiếp thì cô không có khả năng là đối thủ của Hứa Mạt.

Hứa Mạt thấy không ai tiếp tục ra tay thì xoay người rời đi, đi về phía học viện Nặc Á.

Mục đích cũng đạt được không ít rồi.

Quét qua tám học viện siêu phàm lớn là chuyện tất nhiên phải làm.

Thầy không muốn để hắn làm học trò, cũng không muốn để hắn trở thành binh lính.

Như vậy, kỳ vọng ở hắn có thể chỉ có một loại khả năng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận