Căn Cứ Số 7

Chương 116: Thế giới hoàn mỹ

Cuộc chiến trên đấu trường, Hứa Mạt không ngoài ý muốn lấy được hạng nhất, vừa cầm tiền xong hắn lập tức chuồn mất.

Quả nhiên như hắn dự đoán, có người bám đuôi hắn, dù sao hắn đã giết một chiến sĩ chiến giáp.

Nhưng rất nhanh đã bị hắn cắt đuôi, hắn giỏi nhất là cắt đuôi kẻ theo dõi.

Trở lại quán rượu, Hứa Mạt lại trở thành một thợ pha chế rượu bình thường.

Trong lòng Hứa Mạt biết rõ, cuộc sống bình yên như hiện tại khả năng không kéo dài được lâu nữa.

Kể từ khi nghị viên Thái Luân chết, bình yên bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị phá vỡ, đây cũng là lý do khiến hắn do dự lúc đó.

Hải Luân phu nhân vẫn là khách hàng trung thành ở quán rượu nhỏ của Hứa Mạt như cũ.

Mà mỗi lần đến đều mặc quần áo gợi cảm khác nhau, mỗi lần rời đi đều sẽ để lại cho hắn một trăm đồng liên bang tiền boa, nhân tiện hỏi một câu ngày nào rảnh.

Đùa giỡn Hứa Mạt trở thành một trong những thú vui sinh hoạt của nàng.

Đương nhiên, nàng cũng không ngại cùng Hứa Mạt đệ đệ phát sinh chút gì đó…

Khi Tinh Vân tới mang theo một chiếc bánh gato nhỏ cỡ 6 cm, đây là nàng hạ quyết tâm mua cho bằng được.

Thế giới dưới đất bánh gato cũng không rẻ, một cái bánh gato bình thường to cỡ 6 cm như vậy cũng tốn mấy chục đồng liên bang, nàng phải làm lượng công việc không ít mới mua được.

Nhưng mà Tinh Vân vẫn rất vui, nàng mang theo bánh ga to nhỏ đi vào quán rượu, ngồi ở vị trí vắng vẻ quen thuộc.

Thậm chí Tiểu Thất còn chẳng buồn đi qua tiếp đón, dù sao cũng không phải tới tìm hắn, chỉ gọi Mạt ca ra hiệu cho Hứa Mạt biết.

Hứa Mạt nhìn về phía Tinh Vân.

Hải Luân phu nhân cũng quay đầu nhìn thoáng qua, cười duyên nói:

-Cô bạn gái nhỏ tới rồi sao?

-Hải Luân phu nhân đừng đùa, chỉ là bạn bè mà thôi

Hứa Mạt nói.

-Bạn bè?

Hải Luân phu nhân nở một nụ cười thâm sâu.

-Nữ sinh đều rất cẩn thận, nhất là nữ sinh xinh đẹp, nếu như ngày nào cũng tới, dĩ nhiên là có ý với ngươi, giống như tỷ tỷ vậy.

Hứa Mạt cười khổ.

Trong lòng hắn cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ.

-Lúc nào nên xuống tay thì phải dứt khoát chút, nếu có gì không biết, tỷ tỷ có thể dạy cho ngươi, bao gồm cả một số chuyện khác nữa.

Hải Luân phu nhân cười quyến rũ lấy tiền ra đặt lên bàn nói:

-Ngày mai gặp, Hứa Mạt đệ đệ.

-Hải Luân phu nhân đi thong thả.

Nhìn theo dáng người nhấp nhô của Hải Luân phu nhân, Hứa Mạt cảm thấy mình bị “làm nhục”.

Một số chuyện khác, hắn cũng không cần ai dạy.

Tuy vậy, hắn cũng không ngại khách hàng giống như Hải Luân phu nhân đến nhiều thêm mấy người.

Hắn lặng lẽ nhặt mấy đồng tiền liên bang kia cất vào túi.

Mỗi lần Tinh Vân tới đều một mình yên lặng ngồi kia, không đi quấy rầy công việc của Hứa Mạt.

Hứa Mạt phải làm việc nàng cũng sẽ ngồi đợi một mình.

Nàng có chút hồi hộp, dù gì đây cũng là lần đầu tiên nàng mừng sinh nhật cùng người khác ngoại trừ bố mẹ.

Hứa Mạt pha hai chén rượu đi đến bên này, mỉm cười nói:

-Chào buổi tối Tinh Vân tiểu thư.

-A…

Tinh Vân còn đang mải suy nghĩ.

Vừa ngẩng đầu nhìn thấy Hứa Mạt, tim nàng liền đập thật nhanh, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ, nói:

-Chào buổi tối.

Hứa Mạt đưa cho Tinh Vân một chén rượu nhẹ, chỉ thấy Tinh Vân ngại ngùng nói với hắn:

-Cho ta một chén nước lọc là được rồi, trên người của ta không có tiền.

-Ta mời ngươi.

Hứa Mạt mỉm cười nói, không để ý đến chuyện Tinh Vân đang ngại ngùng.

So với dáng vẻ kiêu ngạo của Tinh Vân trước đây, hắn càng thích tính cách bây giờ của nàng hơn.

Không giả vờ, không che giấu.

-Vậy ta mời ngươi ăn bánh gato.

Tinh Vân nở nụ cười tươi tắn.

-Được.

Hứa Mạt mỉm cười ngồi xuống, từ lúc Tinh Vân đến, hắn đã chú ý đến chiếc bánh gato nàng mang theo.

Hôm nay chắc là sinh nhật của nàng.

Tinh Vân vui vẻ cắt bánh gato, chia cho Hứa Mạt một góc lớn, nói khẽ.

-Cho ngươi.

Hứa Mạt nhìn khuôn mặt tươi cười trong sáng của Tinh Vân, có chút kinh ngạc đây có thật là Tinh Vân mà hắn quen không?

Đây là một bữa tiệc sinh nhật đơn giản, một cái bánh gato nhỏ, hai chén rượu.

Không có hoa, không có nến.

Nhưng Tinh Vân lại cực kỳ vui vẻ.

-Sinh nhật vui vẻ, Tinh Vân tiểu thư.

Dướiánh đèn lờ mờ, Hứa Mạt nói khẽ với Tinh Vân.

Tinh Vân ngạc nhiên, sau đó đỏ mặt, cười e lệ nói khẽ:

-Cảm ơn.

Cả hai đều im lặng một hồi.

Tinh Vân nhìn về phía nhạc khí khác phía quầy rượu, nói với Hứa Mạt:

-Ngươi mua à, ta có thể thử một chút không?

-Dĩ nhiên.

Hứa Mạt gật đầu.

Tinh Vấn đi đến phía trước nhạc khí ngồi xuống, bắt tiến vào trạng thái đàn tấu, là bài ‘Linh hồn của ta’ mà nàng yêu thích.

Vì có chút say rượu nên Tinh Vân đã chơi bài hát cũ trước đâu, nhớ lại từng chút quá khứ, nước mắt lại từ khóe mắt lăn xuống.

Trưởng thành thật khó khăn.

Tuy vậy nàng vẫn nở nụ cười như cũ, đàn tấu xong nhìn Hứa Mạt nói:

-Cảm thấy thế nào?

Dường như có chút chờ mong Hứa Mạt khen nàng.

-Rất hay.

Hứa Mạt gật đầu:

-Trước đây không lâu ta cũng mới học một khúc nhạc, để ta đàn tặng cho Tinh Vân tiểu thư.

Tinh Vân lộ vẻ mừng rỡ, nhường lại vị trí.

Hứa Mạt cũng biết đánh đàn sao?

Đúng rồi, người tài hoa hơn người như hắn, có gì mà hắn không biết chứ.

Hứa Mạt ngồi phía trước nhạc khí, ngón tay bắt đầu nhảy lên, một khúc nhạc thuần khiết vang lên trong quán rượu nhỏ.

Chỉ trong chớp mắt, Tinh Vân như bị đánh trúng vào linh hồn, đôi mắt xinh đẹp của nàng nhìn Hứa Mạt vui mừng đến kinh ngạc.

Đây là một khúc nhạc mang đầy năng lượng tích cực, mang đến hi vọng vô hạn.

-Đây là Hứa Mạt đàn tặng cho ta.

Đôi mắt Tinh Vân có chút đỏ, nàng thật sự rất vui vẻ.

Tinh Vân vẫn luôn nở nụ cười tươi tắn, ánh mắt sáng ngời nhìn Hứa Mạt chơi đàn.

Giờ phút này thân ảnh Hứa Mạt như đang tỏa sáng.

Thật sự rất đẹp!

Khúc nhạc vừa kết thúc, Tinh Vân hỏi:

-Hứa Mạt, khúc nhạc này tên là gì?

-Thế giới hoàn mỹ.

Hứa Mạt trả lời.

Hắn có thể nhận ra tinh thần Tinh Vân sa sút, hi vọng khúc nhạc này có thể mang cho nàng một chút động lực.

Bạn cần đăng nhập để bình luận