Căn Cứ Số 7

Chương 388: Bao vây trận chiến

-Tất nhiên rồi.

Ông Tô đáp lại.

-Lão gia tử bên kia biết học trò của lão Chiến Thần đến Tô gia ta, nhất định cũng sẽ rất vui mừng.

-Không quấy rầy nhã hứng của các vị nữa.

Tô Minh dừng lại, khẽ gật đầu với những người khác rồi rời đi.

Điều này khiến Hứa Mạt cảm khái, ngoại trừ một số công tử ngông nghênh ngang ngược ra thì những con cháu của các đại gia tộc, những nhân vật nòng cốt thực sự đó đều không phải là người chỉ biết ăn.

Vừa khéo.

Trong lòng ông Tô có chút gợn sóng, câu nói cuối cùng của Tô Minh mà nói rất quan trọng đối với ông.

Ông đương nhiên hiểu được, Tô Minh đang bán ân tình cho ông.

Đoàn người lại luyện tập một lát.

-Ầm…

Bỗng nhiên, có tiếng vang chói tai truyền ra, giống như tiếng báo động.

Con ngươi Hứa Mạt co rút lại, sắc mặt ông Tô cũng thay đổi. Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Máy liên lạc của đoàn người cùng lúc rung lên, bọn họ nâng cổ tay nhìn máy liên lạc, đồng thời nhận được một tin tức cảnh báo.

Lần này cấp bậc xâm lấn quái thú, điều chỉnh thành cấp A+, mời tất cả dân chúng thành phố Cương Khung làm tốt công tác phòng hộ.

-A+!

Trong lòng mọi người run rẩy.

Cơn sóng quái thú hơn hai mươi năm trước, cấp bậc nguy hiểm là cấp A, không xâm lấn vào bên trong thành phố nhưng đã mở ra một lỗ hổng, phá vỡ vòng phòng hộ năng lượng.

Lần này, A+.

Khuôn mặt của mọi người đều nghiêm túc lạ thường, vào giờ phút này, thành phố Cương Khung tràn ngập sự hoảng loạn.

Trong nhiều năm, thành phố Cương Khung đã tránh xa cuộc khủng hoảng, nhiều người thậm chí còn quên mất nguy hiểm.

Khủng hoảng ập đến bất ngờ.

-Chú, chúng cháu phải trở về.

Hứa Mạt nói.

-Chọn chiến giáp mặc vào đi, cẩn thận vẫn hơn.

Cha Tô nói, Hứa Mạt gật đầu.

Bọn họ trở về kho vũ khí, mỗi người chọn một chiếc chiến giáp mặc vào, phòng ngừa tai hoạ xảy ra.

-Đi thôi.

Một đám người vội vàng rời đi, sau đó lên xe.

Tô Nhu không đi, cô dĩ nhiên ở nhà.

Bản Trạch Danh chuẩn bị trở về trường học, cùng đường với bọn Hứa Mạt.

Tôn Tiểu Tiểu nhận được tin nhắn của Tôn Mập, ông xác định vị trí của cô, rõ ràng đang rất lo lắng cho cô ấy.

Xe cộ chạy với tốc độ cao trên đường phố, nhưng đường phố lúc này trông hỗn loạn lạ thường.

-Hỏng bét.

Hứa Mạt thầm nghĩ trong lòng, trật tự giao thông đang phá vỡ.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, giao thông sẽ bị tê liệt.

Còi báo động đinh tai nhức óc vẫn tiếp tục vang lên khắp mọi nẻo đường của thành phố Cương Khung, trật tự liên tục bị phá vỡ.

Bên ngoài thành phố, trong đống đổ nát, trên bầu trời và trên mặt đất, dày đặc những con quái vật đang lao về phía thành phố, nhìn không thấy điểm cuối.

Chiến hạm gầm rú dữ dội và bắn vũ khí ra, mỗi một lần bắn là tạo ra một cơn mưa máu!



Giao thông ngày càng trở nên hỗn loạn.

Hứa Mạt nghi ngờ rằng chính phủ đã biết mức độ rủi ro là A+ trước khi đưa ra thông báo.

Sau khi xây dựng lại từ thảm hoạ, mặc dù thành phố Cương Khung cũng không thực sự gặp phải một đàn quái vật tấn công thành phố, nhưng mức độ nguy hiểm đạt đến A+ vẫn đủ để khiến mọi người hoảng sợ, dù sao mức độ nguy hiểm hơn hai mươi năm trước vẫn chưa bị lãng quên.

Cấp A đã bị đánh vỡ và tạo ra một lỗ hổng, nếu mức độ rủi ro là A+, thành phố rất có khả năng bị xâm chiếm.

Tiếng còi báo động và tiếng máy bay chiến đấu gầm rú trên đầu vọng ra.

Hệ thống phòng thủ của thành phố được kích hoạt hoàn toàn.

Học viện siêu phàm khẩn cấp triệu hồi học viên, rất cần sức chiến đấu ngay lúc này.

Một khi thành phố bị xâm lấn, mỗi một vị siêu phàm giả đều là một sức chiến đấu.

Hứa Mạt và những người khác bị mắc kẹt trên đường, bởi vì hoảng sợ nên gây ra nhiều vụ tai nạn xe cộ, từ đó gây ra tình trạng trật tự giao thông bị sụp đổ, đây là một vòng luẩn quẩn.

-Tiểu Tiểu, ba em bên kia thế nào?

Lâm Tịch hỏi Tôn Tiểu Tiểu.

Tôn mập mạp có máy bay, có thể dẫn bọn họ rời khỏi nơi này.

Cô đã nhận được tin nhắn từ học viện, yêu cầu các giáo viên và học sinh đang ở xa trở lại trường gấp.

-Đang trên đường đến, nhưng mà tình huống nơi này hạ cánh có lẽ không tốt.

Tôn Tiểu Tiểu liếc nhìn xung quanh, xe cộ dày đặc, mặc dù máy bay đến cũng không có nơi hạ cánh.

Hứa Mạt nhìn thoáng qua bên ngoài, nghĩ thầm khi tai nạn đến, sự hoảng loạn chỉ có thể khiến thảm hoạ càng tồi tệ hơn.

Lần trước, mọi người đều biết không có nguy hiểm nên không hoảng loạn, trật tự không bị phá vỡ.

Máy liên lạc của Hứa Mạt rung lên.

Thầy.

Hứa Mạt nối máy.

-Đang ở đâu?

-Bị mắc kẹt trên đường phố, giao thông bị tắc nghẽn.

Hứa Mạt trả lời.

-Có muốn phái người đi đón hay không?

Ông lão trả lời.

-Không cần lãng phí tài nguyên của học viện, chúng con sẽ tự tìm biện pháp.

Hứa Mạt nói, hắn cũng không kiểu cách như vậy, quái vật còn chưa xâm lấn đến lại dùng tài nguyên đi đón hắn.

-Được, mấy đứa cẩn thận một chút.

Lão nhân mở miệng nói, sau đó cúp máy liên lạc.

Thời gian trôi qua, các phương tiện di chuyển với tốc độ cực kỳ chậm và ùn tắc vẫn ngày càng gia tăng.

-Không thể cứu vãn tình hình rồi.

Bản Trạch Danh mở miệng nói:

-Bỏ xe đi, tìm một nơi mà máy bay có thể hạ cánh.

-Chờ thêm lát nữa.

Hứa Mạt nói:

-Đợi chú Tôn xem chú ấy có thể hạ cánh ở đâu thuận tiện.

-Ừ.

Bản Trạch Danh gật đầu.

-Ầm.

Một âm thanh nặng nề phát ra, như thể có một sự chấn động nào đó.

Tiếng còi báo động, tiếng còi xe chói tai, còn có tiếng la hét.

Rất nhiều người bước xuống xe ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, bên ngoài tấm chắn năng lượng có thể nhìn thấy bóng dáng quái vật đang tấn công.

-Nhanh như vậy…

Con ngươi Hứa Mạt co rút lại, tính từ khi hắn rời khỏi nhà Tô gia cho đến bây giờ còn chưa được một tiếng đồng hồ, quái thú đã đột phá phòng tuyến tiến vào thành rồi sao?

Có vẻ như số lượng quái vật lần này cũng rất khủng khiếp.

-Ầm…

Tiếng nặng nề liên tục truyền ra, dân chúng thành phố Cương Khung vô cùng hốt hoảng.

Lòng người hoảng loạn.

Trên các tòa nhà thép hai bên đường đang chiếu một số cảnh bên ngoài thành phố, các chiến hạm và khu vực quân sự đã điên cuồng nổ súng để quét sạch quái vật, nhưng số lượng quái vật quá nhiều, chúng đang điên cuồng xông vào. Những con quái vật bay lần lượt ngã xuống, nhưng chúng vẫn tiếp tục tiến về phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận