Căn Cứ Số 7

Chương 828: Nhắm vào

Y Lệ Toa Bạch hôm nay vẫn luôn chịu sự bắt nạt của hoàng tử Tra Nhĩ. Nhưng chuyện xảy ra đêm nay mà lời nói của Hứa Mạt đã giúp cô tỉnh ngộ không ít, trong lòng âm thầm suy tính.

-Thế tôi nên làm như thế nào?

Y Lệ Toa Bạch hỏi Hứa Mạt.

-Khiêm tốn lễ phép, kết giao với các nhân vật ưu tú ở khắp nơi, duy trì mối quan hệ tốt với các thế lực, thậm chí có thể thành lập một vài điều kiện hữu nghị nhất định với các hoàng tộc ở tinh cầu khác, hợp tác cùng có lợi, tiếp đó, làm nhiều nói ít, không được phạm sai lầm.

Hứa Mạt mở miệng nói:

-Thời gian vẫn còn rất dài, so ra thì không phải là ai làm nhiều chuyện hơn, mà là ai phạm ít sai lầm hơn. Người đắc đạo thì có ích nhiều, một khi có biến cố xảy ra, người vì công chúa điện hạ nói chuyện tự nhiên sẽ nhiều lên.

-Tôi muốn bái tiên sinh làm thầy, tiên sinh có thể dạy ta không?

Y Lệ Toa Bạch chân thành hy vọng Hứa Mạt có thể ở lại.

Hứa Mạt lắc đầu, từ chối:

-Tôi muốn trở thành bạn bè với công chúa điện hạ hơn.

-Vậy tôi có thể được biết tiên sinh là ai hay không?

Y Lệ Toa Bạch lại hỏi.

-Thời khắc chín mùi, công chúa sẽ tự nhiên biết thôi.

Hứa Mạt đáp:

-Thời gian không còn sớm nữa, công chúa điện hạ nên nghỉ ngơi đi.

Nói rồi, Hứa Mạt cáo từ rời đi.

Y Lệ Toa Bạch nhìn theo bóng lưng của Hứa Mạt, trong lòng thở dài. Hắn vẫn cứ thần bí như thế, không muốn dùng thân phận thật sự gặp vô.

Hứa Mạt cảm thấy, với thái độ của Y Lệ Toa Bạch với chính mình hiện giờ, đến lúc công bố thân phận cũng sẽ không xảy ra chuyện gì quá lớn.



Ngày thứ hai, Hứa Mạt như thường lệ vẫn đến thư viện làm.

Trường học phái mấy người tới tiến hành điều tra, đối với chuyện của thư viện học sinh cũng chỉ tìm hiểu đơn giản, hỏi thăm Hứa Mạt vài vấn đề. Hứa Mạt rất bình tĩnh trả lời, hắn không làm việc gì trái với lương tâm, tất nhiên sẽ không sợ điều tra.

Hỏi sơ qua rồi, quán trưởng Lư lão đi tới chỗ Hứa Mạt bên này, hỏi:

-Sao rồi, không gây áp lực lên cậu chứ?

-Không có.

Hứa Mạt lắc đầu.

-Vậy thì tốt rồi. Có người tố cáo thì theo trình tự vẫn phải đi một chút, nhưng cậu không làm thì cũng không cần phải lo lắng.

Lư lão nói:

-Về phần người tố cáo thì cũng không cần phải để ý nhiều, yên tâm ở thư viện đợi là được.

-Hiểu rồi, cảm ơn Lư lão.

Hứa Mạt gật đầu.

Lư lão quay người rời khỏi chỗ đó. Mấy nữ sinh đi lên phía trước, nói với Hứa Mạt:

-Có người tố cáo cậu hả, vừa rồi còn hỏi chúng tôi cậu có phải đã làm cái gì không, bộ cậu đã làm chuyện xấu gì rồi à?

Hứa Mạt làm ở thư viện đã nửa năm, không ít học sinh đến thư viện đều quen biết, nhất là với những nữ sinh thường xuyên đến thư viện, quan hệ với Hứa Mạt vẫn luôn không tồi. Lúc các cô tìm sách thì đều là do Hứa Mạt đề cử.

Linh đôi khi sẽ nghĩ, nếu như không phải do cô vẫn luôn nhìn thì sẽ không biết đã xảy ra chuyện gì.

-Tôi giống loại người như thế sao?

Hứa Mạt hỏi.

-Giống.

Các nữ sinh gật đầu. Hứa Mạt đáp:

-Vậy là các cô đã hiểu lầm tôi nặng rồi, tôi chỉ biết một chút về tâm lý học thôi.

-A, tôi thấy cậu biết thuật đọc được tâm ý của người khác.

Một nữ sinh nói.

Hứa Mạt lộ ra vẻ khoa trương, thấp giọng đùa:

-Bí mật lớn nhất của tôi đã bị cô phát hiện rồi sao? Thật ra, tôi còn nhìn xuyên thấu đó.

Nữ sinh kia lộ ra ánh mắt khinh bỉ, thằng cha này chẳng qua chỉ là có hiểu biết về tâm lý học rất lợi hại, lần trước có một người nữ sinh thất tình, cô cũng có thể thông qua cách cô ấy đọc sách liền đoán được.

Về phần mấy lời bốc phét như thật của Hứa Mạt thì hiển nhiên không ai xem chuyện đó là gì.

Cứ giả bộ đi, lại còn nhìn xuyên thấu nữa chứ, ôi thôi!

Hứa Mạt có lúc cũng sẽ tự kiểm điểm chính mình. Trước kia có rất nhiều người đã nghi ngờ hắn biết đọc ý nghĩ, nhưng sau mỗi lần hắn tự tâng mình lên, ngược lại lại không có ai tin hắn. Điều này khiến hắn vô cùng phiền não, tất nhiên, làm người thì cũng cần phải nghiêm khắc với bản thân một chút, có năng lực đó hắn sẽ không dùng với người khác, trừ chị Điệp!

-Cơ mà Hứa Mạt, sao cậu theo đuổi được Linh vậy?

Có nữ sinh tò mò hỏi, rồi nhìn thoáng sang cô gái tóc màu bạc đang an tĩnh đọc sách ở cách đó không xa. Nhan sắc của Linh chắc chắn là cao cấp, hơn nữa dáng người và khí chất cũng đều hiếm thấy, đôi chân dài đó làm cho nữ sinh nào cũng đều phải ghen tị.

Lại còn là sinh viên đại học Lư Tạp Tư, chủ thuê của Hứa Mạt, nhưng thời gian lâu dài, bọn họ sao có thể không nhìn ra mối quan hệ chủ tớ không rõ ràng của hai người.

Hứa Mạt chỉ là một nhân viên quản lý thư viện như thế thì sao theo đuổi được nhỉ?

Mặc dù các cô đều là bạn bè với Hứa Mạt, nhưng các cô đã từng suy nghĩ, nếu Hứa Mạt quả thật theo đuổi bọn họ, bọn họ vẫn sẽ không đồng ý. Dù sao tính khí của sinh viên đại học Lư Tạp Tư rất cao, đều là tinh anh, việc yêu đương không giống với chuyện kết giao bạn bè. Thân phận và công việc của Hứa Mạt vẫn là hơi kém một chút.

Hứa Mạt xích lại gần, mấy nữ sinh đó cũng tiến sát lại, muốn biết chút chuyện bà tám, chỉ nghe Hứa Math thấp giọng nói:

-Tôi nói là không theo đuổi các cô có tin không?

Đám nữ sinh đều lắc đầu.

-Đánh nhau vài trận thì được đó.

Hứa Mạt lặng lẽ trả lời. Mấy cô nàng kia liền khịt mũi khinh thường.

-Cứ chém gió đi nha.

Một người nói.

-Không tin thì thôi.

Cơ thể của Hứa Mạt lui lại.

-Đánh ai?

Lúc này, đôi mắt trong trẻo của Linh nhìn về phía Hứa Mạt, y như là ngây thơ mà hỏi, nhưng khi tra hỏi thì kiếm của cô lại để trên mặt bàn.

-Đánh tôi...

Hứa Mạt đáp.

Linh tiếp tục đọc sách, mấy nữ sinh kia đều bật cười ra tiếng.

Khi đó, lại có một bóng người đi đến bên này, nhìn thấy người đến, mấy cô nàng đứng bên cạnh Hứa Mạt sửng sột một lát, là Y Lệ Toa Bạch, thêm nữa còn là đến tìm Hứa Mạt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận