Căn Cứ Số 7

Chương 256: Đại nhân vật

Dường như có một số nhận thức muộn màng.

Lúc ấy đang kiểm tra độ dung hợp nguyên lực cho Hứa Mạt, Lâm Thanh Trạch đột nhiên đến, lời nói và cử chỉ rất khác thường.

Chẳng qua lúc đó mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng Lâm Tịch cũng không dám nghĩ nhiều.

Dù sao kỳ vọng lúc ấy của cô đối với Hứa Mạt chỉ là B để có thể nhờ học viện hỗ trợ, A đã là vui mừng ngoài sức tưởng tượng rồi.

Cô làm sao dám nghĩ đến A+ trở lên

Tức là S!

Nhưng vào lúc này cô nhận ra, Hứa Mạt rất có thể chính là S.

Không ngờ bởi vì chuyện của cô mà gây ra chấn động lớn như vậy.

Xa xa, lại có đội xe đi vào bên này, là người của cục trị an tới.

Nhìn thấy người của cục trị an chạy tới, dân chúng trong xe rốt cuộc cũng dám ló đầu ra, muốn biết đã xảy ra chuyện gì.

Hứa Mạt trở lại xe.

Xét cho cùng, ảnh hưởng của loại chuyện này không tốt lắm, càng ít người biết về nó thì càng tốt.

Có người của cục trị an phụ trách điều tiết giao thông, cùng lúc đó, một nhóm người hung hăng áp sát Hứa Mạt và những người khác.

Tôn béo tựa người vào xe.

Nghiêm Hạo là phó cục trưởng cục trị an khu vực này, hắn nhìn thấy Tôn mập thì ngạc nhiên, nói:

-Tôn Hữu Tài, sao ông lại ở đây?

-Thấy có người ở trên đường phố trắng trợn phạm tội, tôi giúp cục trị an dọn dẹp, Nghiêm cục phó mau tới bắt người đi.

Tôn mập mở miệng nói.

Nghiêm Hạo liếc mắt nhìn.

Bắt người?

Ông để lại người sống ở đâu…

Tất cả đã được dọn sạch.

Chuyện này, dường như có hơi kỳ lạ.

-Tôn béo, theo tôi đến cục trị an một chuyến.

Nghiêm Hạo nói xong rồi nhìn mấy người Hứa Mạt, phất phất tay, lập tức đoàn người giơ súng nhắm vào bên trong xe, ra lệnh:

-Tất cả xuống xe, theo chúng tôi trở về cục trị an.

Tôn mập nheo mắt lại, nói:

-Nghiêm phó cục trưởng, chúng tôi chính là người bị hại, ngài nhầm rồi phải không?

-Về cục trước, tự nhiên sẽ biết rõ ràng.

Nghiêm Hạo mở miệng nói.

Tôn mập híp mắt nhìn chằm chằm Nghiêm Hạo.

Nhìn ánh mắt Tôn mập, Nghiêm Hạo lại có hơi kiêng dè.

Gã béo này không dễ chọc.

Nhưng ‘quan hệ’ của hắn và tập đoàn Minh thị, lập trường đã được định trước.

-Nghiêm Hạo.

Tôn mập thu lại dáng vẻ lúc trước, trở nên nghiêm túc, nhìn chằm chằm Nghiêm Hạo nói:

-Ngươi suy nghĩ cho kỹ càng rồi hãy quyết định, có muốn lội vào vũng nước đục này hay không?

Nghiêm Hạo cau mày, nhìn chằm chằm Tôn mập.

-Ta sợ ngươi che không được.

Tôn mập trầm giọng nói.

-Sau khi điều tra rõ ràng, không có chuyện gì tất nhiên sẽ thả ra.

Nghiêm Hạo lời nói bớt cứng rắn hơn, hiển nhiên hắn ý thức được có chỗ không đúng, lúc này đâm lao cũng chỉ có thể theo lao, cho nên trước hết không nên đắc tội.

-Được, các ngươi dẫn đường, chúng ta tự mình đi.

Tôn mập mở miệng nói.

Nghiêm Hạo cân nhắc một lát, sau đó gật đầu nói:

-Được.

Phân luồng giao thông, thu dọn thi thể, đoàn xe của cục trị an phía trước mở đường.

Lâm Tịch đang lái xe đuổi theo, Tôn mập thì khởi động máy bay đi theo trên không trung.

Dạng ‘người bị tình nghi’ như thế này, cũng coi như là lần đầu tiên.

-Anh Mạt, là học viện động thủ sao?

Tiểu Thất mở miệng hỏi.

-Phải.

Hứa Mạt gật đầu.

-Lợi hại quá đi, sau này có phải chúng ta sẽ được tung hoành trong thành phố Cương Khung này không?

Não của Tiểu Thất nhảy số hơi nhanh.

-Còn nữa, ba của Tiểu Tiểu thật là lợi hại, không đúng, phải là chú Tôn.

Tiểu Thất quyết định sẽ nói xin lỗi Tiểu Tiểu, chịu thua là được rồi.

Ở chiếc xe phía trước, Nghiêm Hạo bấm số liên lạc của Minh Huy.

Minh Huy thật ra đang ở gần đó, hắn đã nhìn thấy mọi thứ đang diễn ra bên này.

-Minh thiếu, tình hình không ổn rồi, người của cậu đều không còn.

Nghiêm Hạo mở miệng nói:

-Người cậu muốn bắt, có phải là có lai lịch gì không?

-Nghiêm phó cục trưởng, ông có thể thả người, chuyện này, tạm thời không nên nhúng tay vào nữa.

Minh Huy đáp lại.

Nghiêm Hạo sững sờ trong giây lát, Minh Huy trực tiếp cúp máy liên lạc.

-Khốn nạn…

Nghiêm Hạo chửi thề.

Thái độ của Minh Huy khiến hắn hiểu ra.

Chọc phải thú dữ rồi.

Bản thân Minh Huy hiển nhiên cũng ý thức được nên mới bảo hắn thả người.

-Dừng xe.

Nghiêm Hạo mở miệng nói.

Nhưng vừa mở miệng, đã thấy một chiếc xe từ hướng ngược lại lao thẳng tới, chắn ngang bọn họ.

Hơn nữa, cũng là xe của cục trị an.

Sắc mặt Nghiêm Hạo trở nên tái nhợt. Hắn linh cảm sắp có chuyện gì đó xảy ra.

Nghiêm Hạo ngay lập tức xuống xe, định đi ra phía sau xin lỗi nhưng bị gọi lại.

-Nghiêm Hạo.

Giọng nói phía trước truyền đến, Nghiêm Hạo nhìn về phía người gọi hắn:

-Cục trưởng.

Cục trưởng phất phất tay, một đám người cầm súng tiến lên, nhắm ngay Nghiêm Hạo.

-Nghiêm Hạo, anh bị nghi ngờ tham nhũng, hối lộ và lạm dụng quyền lực cá nhân. Hiện tại tiến hành bắt giữ và điều tra.

Cục trưởng nói xong, Nghiêm Hạo mặt như tro tàn, hận thấu xương Minh Huy.

Bị mắc bẫy rồi!

Nghiêm Hạo bị bắt, chi cục trưởng chi cục trị an đi về phía xe của Hứa Mạt, tới bên cửa sổ.

-Bạn học Hứa Mạt.

Cục trưởng mở miệng nói.

-Là tôi.

Hứa Mạt gật đầu.

-Nơi này không còn việc gì rồi, cậu có thể trực tiếp trở lại học viện đi. Cục công an sẽ điều tra vụ án mạng này, truy bắt hung thủ.

Cục trưởng nói.

-Xin cám ơn.

Hứa Mạt đáp lại.

Bây giờ hắn cảm thấy hơi bối rối.

Cảm giác mình giống như một ‘đại nhân vật’! Loại cảm giác này, có chút không chân thật.

-Không có gì.

Cục trưởng chỉ huy nhường đường nói:

-Đi chầm chậm thôi nhé!

Lâm Tịch lái xe đi về phía trước.

Người của cục trị an đều hướng ánh mắt vào bên trong xe.

Rốt cuộc đại nhân vật nào đang ngồi ở đấy?

Cục trưởng đích thân cử đi, trực tiếp phế phó cục Nghiêm.

Xe rời khỏi khu vực này, Hứa Mạt nhận được tin nhắn của Tôn mập, vừa rồi hai người đã trao đổi số liên lạc.

-Quay lại, chú Tôn đãi khách, gọi cậu và Tiểu Tiểu cùng nhau ăn cơm.

Tôn mập gửi tin nhắn thoại đến.

-Được, chú Tôn vất vả rồi.

Hứa Mạt trả lời, máy bay trên đỉnh đầu lúc này mới rời đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận