Căn Cứ Số 7

Chương 372: Sao có thể sống sót

-Oanh.

Hứa Mạt khởi động năng lượng, di chuyển qua lại giữa hoả pháo như con thoi, hoả lực bảo trùm dày đặc trong khoảng cách gần như vậy khiến cơ thể cơ giáp bị đánh trúng không ít lần.

-Xuy xuy.

Âm thanh sắc bén truyền ra, chiến đao năng lượng to lớn tiếp tục giết nhiều mạng người, Hứa Mạt lao về phía người lính đã ra lệnh.

Người lính cảm giác được Hứa Mạt đang lao về phía mình thì hét lên:

-Bằng bất cứ giá nào, phải phá huỷ cơ giáp.

Nói xong, hắn bỏ súng máy lại, chạy vọt về phía bóng người đang lao tới.

Chiến đao trực tiếp bổ xuống chém vào chiến giáp, nhưng đối phương cũng bị đánh trúng, hai tay của hắn vậy mà lại cắm hai quả bom nổ kim loại vào chân cơ giáp của Hứa Mạt.

-Nổ bom.

Trong đám người truyền ra một tiếng hô to, mấy người phóng về phía trước, bọn hắn từ trong người móc ra bom kim loại, xông về cơ giáp của Hứa Mạt.

Biết Hứa Mạt muốn vào chiến trường, vì để đối phó với cơ giáp của Hứa Mạt nên bọn hắn đã chuẩn bị những cái kia.

Từng bóng người lần lượt bị chém bay, nhưng bọn hắn cũng đồng thời cắm được vật kim loại kia lên thân cơ giáp, dáng vẻ hung hãn không sợ chết.

Trong lòng Hứa Mạt chấn động, những binh lính này đã bị Thẩm Ngàn Trượng huấn luyện thành cỗ máy chiến tranh rồi.

Đáng tiếc, bọn hắn lại đấu đá lẫn nhau, trở thành công cụ để Thẩm Ngàn Trượng tranh giành quyền lực.

Quân đội thế này, cực kì nguy hiểm.

-Phanh, phanh, phanh…..

Cơ giáp của Hứa Mạt phát nổ, dần bị tổn hại.

Chân cơ giáp bị tàn phá nặng nề nhất, hai chân cong queo, mơ hồ không thể chống đỡ nổi nữa.

Binh sĩ quân đội phương Nam vẫn xông lên trước, cắm những quả bóm vào cơ giáp.

-Oanh.

Chiến đao Hứa Mạt càn quét, lại hai người bị chém bay, nhưng cơ giáp vẫn tiếp tục bị nổ tung.

Hứa Mạt mở cửa máy ra, đi ra khỏi bên trong cơ giáp.

Sương mù tản ra một chút, có thể nhìn thấy bóng người mơ hồ đang đi về phía một người.

Người kia thấy bóng người mơ hồ đi tới thì giơ súng lên.

-Phanh.

Một luồng điện xẹt qua, trực tiếp đánh vào súng của hắn, khiến cho súng máy bị bẻ cong. Cơ thể Hứa Mạt vọt tới trước, vung chiến đao, cắt đứt cả chiến giáp và cổ họng.

Hứa Mạt không dừng lại, cơ thể lao nhanh đến, một tiếng xuy xuy bén nhọn vang dội truyền ra, lại một người bị chém đầu.

Quân đội phía Nam rất nhiều người đã ngã xuống.

Sương mù càng lúc càng nhạt, đã có thể nhìn thấy bóng dáng của Hứa Mạt, hắn giống như là một tên sát thần đi đoạt mạng.

Rất nhanh, chỉ có một người còn đứng.

Tên binh sĩ của quân đội phía Nam chĩa súng về phía Hứa Mạt, lại nhìn thi thể nằm rải rác trên mặt đất, những giọt nước mắt cừu hận dần trào ra.

Hứa Mạt, thật sự là học viên sao? Hắn lại càng giống như tên ác ma, tàn nhẫn hơn những binh sĩ được huấn luyện bước ra từ cái chết như bọn hắn.

-Phanh.

Súng máy trong tay nổ ra, cơ thể Hứa Mạt trực tiếp tránh công kích, lao nhanh về phía hắn.

Hắn ném khẩu súng trong tay xuống, rút chiến đao sau lưng ra rồi phóng về Hứa Mạt.

-Phốc thử.

Hai bóng hình lướt qua nhau, chiến đao của Hứa Mạt nhuốm máu, cơ thể tên binh sĩ kia ngã xuống, lộ ra chút bi tráng.

Bây giờ toàn bộ thành phố Cương Khung đều yên lặng.

Sau khi làn sương mù tan đi, lộ ra mặt đất nhuộm đầy máu tươi.

Hứa Mạt cầm chiến đao trong tay chạy nhanh về phía trước, theo hướng những chiếc cơ giáp kia rời đi.

Mà bản thân hắn đã không còn cơ giáp.

Quân đội phía Nam đã lấy cái chết của toàn quân binh sĩ trên đất liền để đánh đổi với việc phá huỷ cho bằng được cơ giáp của Hứa Mạt.

Trên chiến trường khác, một trận chiến vô cùng thảm khốc cũng đang diễn ra.

Lâm Tước rút lui đến biên giới của chiến trường, hắn để Áo Lợi Duy Á rời khỏi chiến trường trước, bước ra khỏi khu vực quy định của chiến trường, còn hắn lại lựa chọn tiếp tục chiến đấu.

Cuối cùng, sau khi tiêu diệt hai chiếc cơ giáp, cơ giáp của hắn bị một cánh tay máy đâm xuyên qua khi đang ở gần biên giới chiến trường, Áo Lợi Duy Á đứng phía sau hét lên. Nhưng vào đúng thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, Lâm Tước đã nhảy ra khỏi cơ giáp và lăn ra ngoài biên giới.

Bốn chiếc cơ giáp của quân đội phía Nam còn muốn xông lên, nhưng lại thấy người của học viện đã đến, liền cảnh giác nhìn chằm chằm bọn họ.

Rời khỏi biên giới của chiến trường đồng nghĩa với việc từ bỏ tư cách chiến đấu.

Ánh mắt bốn người Cơ Giáp Sư nhìn Lâm Tước và Áo Lợi Duy Á với vẻ căm hận, sau đó quay người rời đi.

Hai Cơ Giáp Sư trong hai chiếc cơ giáp cũng bò ra, bỏ đi theo.

Lâm Tước và Áo Lợi Duy Á nhìn bóng dáng bọn hắn rời đi, trong lòng thật lâu không thể bình tĩnh nổi.

Hắn đã làm đến cực hạn của mình, hắn không trở thành kẻ đào binh, hắn chỉ rời đi vào thời điểm cơ giáp bị phá hủy, không hề bôi nhọ vinh quang Cơ Giáp Sư.

-Giao cho ngươi.

Lâm Tước thấp giọng nói, sau đó quay người đi về doanh trại.

Áo Lợi Duy Á cũng liếc nhìn về hướng chiến trường.

Vào lúc này, cô hy vọng Hứa Mạt có thể sống sót trở ra.

Thành phố Cương Khung, học viện Siêu Phàm, quân đội phía Nam, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên chiến trường.

Bốn chiếc cơ giáp trở về, Hứa Mạt chạy nhanh trong phế tích, cát bụi bay mù mịt.

Cuối cùng, một người, bốn cơ giáp, gặp nhau ở nửa đường.

Ngõ hẹp gặp nhau*.

*Ngõ hẹp gặp nhau (狭路相逢): thành ngữ Trung Quốc, nghĩa là gặp nhau trên một con đường rất hẹp. Về sau, nó thường được dùng để chỉ kẻ thù gặp nhau, không dễ dàng bỏ qua cho đối thủ.

Nhưng mà, Hứa Mạt đã không còn cơ giáp, làm sao có thể chiến đấu?

Hắn sao có thể sống sót trong tay bốn chiếc cơ giáp chứ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận