Căn Cứ Số 7

Chương 1159: Phong cảnh hùng vĩ

-Tổng thống Lâm Đốn, đừng quên thân phận hiện tại của ông, chính là tù binh.

Hứa Mạt cười tủm tỉm nhìn tổng thống Lâm Đốn, vậy mà lại rất oai phong lẫm liệt.

Bên cạnh Tổng thống Lâm Đốn còn có một người phụ nữ xinh đẹp khoảng ba mươi tuổi, nước da trắng như tuyết, dáng người hơi mập, đẫy đà động lòng người, rất ưa nhìn, là vợ hiện tại của Tổng thống Lâm Đốn, đệ nhất phu nhân Khải Sắt Lâm của Hành tinh Khắc Lỗ Tô.

Ở phía sau hắn còn có trưởng nữ của Tổng thống Lâm Đốn, khoảng hai mươi tuổi, đôi mắt đẹp tràn ngập sự sợ hãi nhìn về phía Hứa Mạt.

Hứa Mạt nghĩ thầm tổng thống hành tinh Khắc Lỗ Tô thật biết hưởng thụ, quả nhiên như Khắc Lai nói, là một tổng thống háo sắc, thê tử hiện giờ so với con gái cũng không lớn hơn bao nhiêu.

Phía sau còn có một nhóm người, đều là nhân viên nghiên cứu khoa học của Hành tinh Khắc Lỗ Tô, sau khi phản bội, vì để lấy được lòng tin của hắn mà Khắc Lai đã dốc hết sức lực.

-Tướng quân Khắc Lai, hãy đưa các nhà khoa học và gia đình họ đi nghỉ ngơi, chiêu đãi thật nồng hậu, bọn họ chính là khách quý của hạm đội Hắc Thần chúng ta, không nên thất lễ.

Hứa Mạt nói.

Làm đạo tặc giữa các hành tinh thật thoải mái, không cần nói đạo lý, cướp thôi là được.

Là một thanh niên đầy triển vọng và tôn trọng khoa học, hắn đương nhiên không thể bỏ qua những tài năng này, tất cả đều thuộc về Hành tinh Bái Luân.

-Vâng, Hứa Mạt tiên sinh.

Khắc Lai tướng quân gật đầu, dẫn người đi nơi khác dàn xếp.

Bên trong chiếc chủ hạm này vô cùng lớn, nó có thể dễ dàng chứa được hàng trăm người.

-Cậu định làm gì tôi?

Chiến hạm đã khởi hành, Lâm Đốn mở miệng hỏi, tuy ngoài mặt tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng lại rất bối rối.

-Vừa rồi tổng thống Lâm Đốn vo cùng hiên ngang lẫm liệt, tôi phát động chiến tranh xâm lược ư? Nói như vậy, tôi ngược lại muốn cùng tổng thống tiên sinh tính sổ một chút, hành tinh Khắc Lỗ Tô năm đó xâm lấn Hành tinh Bái Luân, cộng thêm chuyện cấu kết với hạm đội Hắc Thần muốn tiêu diệt Hành tinh Bái Luân, nên tính như thế nào đây?

Lâm Đốn sắc mặt tái mét, chỉ nghe Hứa Mạt tiếp tục nói:

-Khoang nghỉ ngơi của chiến hạm này không đủ dùng, cũng không nuôi được kẻ nhàn rỗi. Nói xem, tôi ném ông vào trong vũ trụ, thế nào?

Trái tim tổng thống Lâm Đốn co giật, cánh tay khẽ run lên.

-Tôi đã đầu hàng, phối hợp với hành động của cậu rồi, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt như thế.

Tổng thống Lâm Đốn run rẩy nói.

-Phập…

Đột nhiên, một thanh đoản kiếm năng lượng từ phía sau tổng thống Lâm Đốn bay ra, đâm thẳng về phía đôi mắt của Hứa Mạt.

-Hứa Mạt.

Diệp Thanh Điệp ở phía sau hét lên, chỉ thấy Hứa Mạt nhìn về phía thanh đoản kiếm kia, lập tức thanh đoản kiếm kia trôi nổi giữa không trung, khó có thể tiến lên phía trước. Sau lưng Lâm Đốn, cánh tay trưởng tử của hắn đang dùng sức di chuyển về phía trước, một luồng năng lượng mạnh mẽ cố đẩy thanh đoản kiếm về phía Hứa Mạt.

Muốn chết.

Hứa Mạt liếc nhìn đối phương, thanh đoản kiếm đột nhiên đổi hướng bay về phía hắn, phập một tiếng, đâm thẳng vào cổ họng đối phương.

Tổng thống Lâm Đốn sắc mặt đại biến, nhìn đứa con trai vừa ngã xuống, có người tiến lên lôi đối phương ra ngoài, khóe mắt Tổng thống Lâm Đốn giật giật nhưng lại không dám tiến lên, hắn sợ bị liên lụy.

Hắn rất nhiều con nên không có nhiều tình cảm với chúng.

-Hứa Mạt tiên sinh, đây không phải là ý của tôi.

Tổng thống Lâm Đốn run như cầy sấy nhìn Hứa Mạt nói.

-Đưa tổng thống tiên sinh đi nghỉ ngơi.

Hứa Mạt mở miệng nói, có người đi tới, Tổng thống Lâm Đốn nhìn Hứa Mạt một cái, sau đó rời đi.

Hứa Mạt đến nay vẫn chưa tỏ rõ thái độ sẽ đối xử với hắn như thế nào.

Trước mắt, Hứa Mạt còn chưa có ý định giết Lâm Đốn, giữ hắn lại vẫn còn hữu dụng, khi tấn công các hành tinh khác có thể để hắn làm gương cho bọn chúng, thuận tiện cho bọn chúng đầu hàng, phối hợp với hành động của mình.

Lúc Tổng thống Lâm Đốn xoay người, đôi mắt ngấn nước của đệ nhất phu nhân Khải Sắt Lâm vẫn đang nhìn chằm chằm vào Hứa Mạt, tựa như lưu luyến không rời quay người lại, lắc mông và rời đi cùng Tổng thống Lâm Đốn.

-Anh Mạt, dáng người thật chuẩn.

Tiểu Thất nói.

-Bốp…

Diệp Thanh Điệp trực tiếp cho một cái tát, tổng thống Lâm Đốn phía trước nghe nói như vậy bước chân có chút đứng không vững, chỉ cảm thấy vô cùng tức giận và nhục nhã.

Tiểu Thất xoa xoa đầu, nói:

-Anh Mạt, vừa rồi cô ấy có phải đang quyến rũ anh không?

-Chán sống rồi.

Diệp Thanh Điệp trực tiếp lôi Tiểu Thất đi, sau đó là một trận tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Hứa Mạt nghĩ đến ánh mắt của phu nhân tổng thống Lâm Đốn khi cô ấy quay người lại, nhất thời vẻ mặt khác thường, dường như có hơi hứng thú.

Tuy nhiên, Tiểu Thất cũng nói không sai, dáng người và ngoại hình của cô ấy chắc chắn là một báu vật, tổng thống Lâm Đốn thật là biết hưởng thụ.

Trong tinh tế không thể nghi ngờ là cô độc, hắn từng ở trong chiến hạm biển sâu nhìn trộm ký ức của thuyền viên chiến hạm A Thụy Tư. Chiến hạm A Thụy Tư của nền văn minh vũ trụ đang thực hiện một chuyến hành trình xa xôi giữa các vì sao, bọn họ đã trải qua một thời gian dài trong không gian vũ trụ, về sau, rất nhiều người đều trở nên bất bình thường, tính tình hạm trưởng cũng ngày càng ngang ngược.

Nhưng mà Hứa Mạt có mấy người Diệp Thanh Điệp, Tiểu Thất ở bên cạnh, chắc chắn sẽ không cảm thấy cô đơn.

Lúc này, Hứa Mạt đang ở phòng nghỉ của chiến hạm thưởng thức rượu.

Một bóng người đi về phía bên này và ngồi xuống cách Hứa Mạt không xa. Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, là phu nhân của Lâm Đốn, Khải Sắt Lâm.

Cô ấy ăn mặc rất đơn giản, bên trong là một chiếc váy hai dây, bên ngoài là một chiếc áo khoác, căn bản không thể che được phong cảnh hùng vĩ bên trong.

Bạn cần đăng nhập để bình luận