Căn Cứ Số 7

Chương 199: Chuyện ở phế tích

Nhưng mà Lâm Tịch lại thấy rất sảng khoái.

Tâm tình đè nén lúc trước cũng vơi đi một chút.

So với việc lục đục với nhau thì cô thích thẳng thắn trực tiếp chiến đấu hơn.

Không cần dùng đầu óc nhiều như vậy.

Chính vì thế, sau khi tốt nghiệp, cha đã cho cô vào công ty để học tập, nhưng cô lại không đi mà lại lựa chọn ở lại trường làm một giáo viên.

Nói là giáo viên nhưng thực ra là phụ đạo viên,không có giống như đám Tần Phu tưởng tượng, yêu cầu cũng không cao lắm.

Làm giáo viên thì yêu cầu cao hơn một chút nữa.

Nhưng cô lại càng yêu thích công việc này.

-Cậu tiến bộ nhanh quá.

Lâm Tịch nói với Hứa Mạt.

-Nhờ cùng tiểu thư Lâm Tịch đối luyện đó.

Hứa Mạt khiêm tốn trả lời.

Trên thực tế, không phải là do hắn tiến bộ nhanh mà là tại hắn vẫn chưa dùng toàn lực.

Hắn có hack.

Hắn luôn phải điều chỉnh để thích ứng kịp với tiết tấu của Lâm Tịch, làm cho đao pháp của hắn có thể vừa tầm với kiếm của cô, như vậy mới trợ giúp được Lâm Tịch.

-Sau này đừng gọi là tiểu thư Lâm Tịch nữa, nghe xa lạ quá, gọi chị Tịch là được rồi.

Lâm Tịch cởi chiến giáp ra.

Bên trong là bộ đồ thể thao bó sát người, từng đường cong hoàn mỹ lộ ra, đến dây áo lót cũng có thể nhìn thấy.

Mái tóc dài màu đen nhánh của cô xõa xuống, tràn đầy nét quyến rũ thành thục.

-Chị Tịch.

Hứa Mạt gật đầu.

Trong lòng có chút sầu não, sao mà hắn cứ phải vô tình nhìn thấy mấy cái cảnh này vậy?

Khổ quá cơ.

Lâm Tịch đi sang một bên đứng lau mồ hôi, nói với Hứa Mạt:

-Gần đây đừng đi ra ngoài.

Hứa Mạt sững người một chút, hắn biết Lâm Tịch đang nói đến chuyện của tập đoàn Minh thị.

-Có phải đã phá hư chuyện của của chị Tịch rồi không?

Hứa Mạt có chút áy náy.

Hắn chẳng thèm quan tâm đến Lâm Viễn hay Lâm Giản, nhưng Lâm Tịch thì lại là một trường hợp khác.

Người này luôn giúp hắn hết mình.

Sắp xếp công việc giúp bọn họ, còn dẫn bọn hắn đi, để cho bọn họ có thể sinh sống ở thành phố Cương Khung.

Lâm Tịch lắc đầu.

-Minh Huy trước kia là người của học viện, chúng tôi đã sớm quen biết rồi. Ở học viện có không ít người ngưỡng mộ hắn, chỉ có điều ta biết, hắn đã làm từng làm những việc không tốt đẹp gì cho lắm.

Cô nghe nói Minh Huy đã từng đùa giỡn tình cảm của nhiều người, vậy nên hảo cảm với hắn cũng ít đi.

Lâm Tịch mở miệng nói:

-Nếu như lần này tập đoàn Minh thị vào cuộc, tôi nghĩ không phải là để giúp Lâm thị, mà khả năng lớn hơn là chiếm đoạt Lâm thị.

Lúc công ty đang nguy nan, cha cũng chỉ có thể thử hết tất cả mọi cách.

Hoặc cũng có lẽ, cha đã không còn nhiều biện pháp để giải quyết nữa rồi.

Nếu là như thế, công ty có thể đang ở trên bờ vực nguy hiểm.

Hứa Mạt không hiểu rõ lắm chuyện của tập đoàn Minh thị, cách vận hành công ty thì lại càng không biết. Hắn không thích mấy cái chuyện phức tạp đó, hắn thích kích thích mạo hiểm hơn.

Chẳng qua nhìn đức hạnh của Minh Vũ và Minh Huy ở thời điểm cuối cùng mới đi ra kia, Hứa Mạt cũng đồng ý với cách nhìn của Lâm Tịch.

Cái tên Minh Huy này có thể rất nham hiểm.

-Cậu đi với tôi.

Lâm Tịch mặc thêm một chiếc áo khoác lụa mỏng, bọc lấy cả người, mang Hứa Mạt đi vào một căn phòng.

Hứa Mạt lập tức cảm thấy một nguồn năng lượng từ trường.

Là phòng nguyên lực, phòng tu luyện.

-Đây là phòng tu luyện nguyên lực, sau này cậu có thể ở trong phòng này tu luyện nó, sẽ giúp cậu hấp thu nguyên lực nhanh hơn một chút. Nhưng mấu chốt vẫn là ở độ dung hợp, nếu độ dung hợp thấp, năng lực hấp thu sẽ có hạn, cho dù là nguồn nguyên lực mạnh thì thân thể cậu cũng không thể hấp thu được.

Lâm Tịch nói:

-Nhưng tôi tin cái này không là vấn đề với cậu.

Cô dự đoán, nguyên lực của Hứa Mạt đang ở cấp B, thậm chí đôi khi còn đạt đến tiêu chuẩn của cấp độ B+.

Hứa Mạt đương nhiên biết đây là nơi nào.

Dùng phòng nguyên lực tu luyện chính là trực tiếp tiêu hao khối nguyên lực đó.

Hơn nữa còn tiêu hao rất nhanh.

Khối nguyên lực ở thế giới dưới đất là tài nguyên quý hiếm, đã bị lũng đoạn.

Nhưng ở phía trên này thì không đắt tiền như thế. Dù vậy, một khối nguyên lực vẫn cần hơn trăm đồng tiền liên bang, thời gian tu luyện càng dài thì càng đốt tiền.

Công việc bình thường không thể kiếm nhiều tiền liên bang như vậy được.

-Cảm ơn chị Tịch.

Hứa Mạt cảm kích nói.

-Bắt đầu từ bây giờ, cậu không cần để ý tới Lâm Giản nữa, chuyên tâm tu luyện đi.

Lâm Tịch tiếp tục nói.

Cô lúc trước là muốn để cho Hứa Mạt thúc đẩy Lâm Giản tiến bộ.

Nhưng Lâm Giản lại không hài lòng với việc này, trong lòng nổi lên ý nghĩ chống đối, nhìn Hứa Mạt không vừa mắt.

Như vậy chính là không cần để bọn họ tiếp xúc với nhau.

-Vậy cần tôi làm gì sao?

Hứa Mạt hỏi.

Ở nơi này ăn cơm chùa hả?

Hình như không được tốt lắm.

-Cái gì cũng không cần làm.

Lâm Tịch mở miệng nói:

-Chẳng bao lâu nữa học viện bên kia sẽ khai giảng, tới lúc đó tôi mang cậu đi đo lường độ dung hợp của nguyên lực thử. Nếu như độ dung hợp cao và thực lực không tệ, tôi giúp cậu đi xin tha thứ, xem xem có trưởng bối học viện nào đồng ý hỗ trợ hay không.

-Có được sự đồng ý hỗ trợ của trưởng bối học viện, chuyện thẻ căn cước của cậu có thể thuận tiện giải quyết rồi.

Hứa Mạt nghe thấy Lâm Tịch nói vậy liền cảm thấy vô cùng cảm động.

Từ lúc còn ở thế giới dưới đất đến nay cũng chưa từng trải qua loại cảm giác này.

Tiểu thư Lăng Dung đơn thuần hiền lành nhưng trên thực tế, hắn thành thục hơn một chút so với Lăng Dung.

Lâm Tịch chân chính cho hắn cảm giác được chiếu cố.

-Chị Tịch sao lại nguyện ý giúp tôi như vậy?

Hứa Mạt hỏi.

Chỉ là bởi vì chuyện ở phế tích sao.

Nếu nói đến thiếu thì Lâm Tịch cũng không mắc nợ hắn cái gì cả.

Là Lâm Tịch chiến đấu giúp bọn họ giải vây, thay bọn họ tranh thủ thời gian, hắn mới đánh trở về giúp Lâm Tịch.

Bạn cần đăng nhập để bình luận