Căn Cứ Số 7

Chương 323: Âm mưu

-Ừ, cơ giáp của cậu ấy tiến bộ thế nào rồi?

Lâm Thanh Trạch hỏi.

Nghe được câu hỏi của Lâm Thanh Trạch, ông lão tỏ ra kỳ lạ, dường như suy nghĩ một lúc rồi nói:

-Tiến bộ vượt bậc.

Lâm Thanh Trạch kinh ngạc nhìn lão nhân một cái, có thể được đánh giá như vậy, có thể tưởng tượng được thiên phú của Hứa Mạt ở phương diện cơ giáp cao bao nhiêu.

Chẳng lẽ, không chênh lệnh mấy so với độ dung hợp nguyên lực của hắn sao?

Hắn ngược lại rất muốn đánh giá tài năng cơ giáp của Hứa Mạt.

-Cậu tới không phải chỉ là vì hỏi thăm tình hình của Hứa Mạt thôi chứ?

Lão nhân nhìn về phía Lâm Thanh Trạch hỏi.

-Không thể gạt được lão nhân gia ngài.

Lâm Thanh Trạch cười đáp lại, nhưng sau đó ánh mắt lại trở nên nghiêm túc, nói:

-Là công ty phản kích sao?

Lão nhân lắc đầu, nói:

-Không chỉ có bọn họ.

-Còn có thế lực khác sao?

Lâm Thanh Trạch hỏi.

-Ừ.

Lão nhân gật đầu nói:

-Bên kia chỉ là thuận thế mà làm.

Nói xong, ông thở dài một tiếng, tiếp tục nói:

-Những phương tiện truyền thông đó mặc dù có mục đích không trong sạch, nhưng họ nói đúng. Mức độ thối nát ở thành phố Cương Khung có lẽ đã vượt quá sức tưởng tượng của chúng ta.

Ông có một linh cảm xấu.

-Chính phủ liên bang mới thành lập hơn ba trăm năm, đã đến nước này rồi sao? Chẳng lẽ bọn họ đã quên quá khứ xấu hổ kia sao?

Lâm Thanh Trạch có phần tức giận.

-Trong mắt tư bản tài phiệt chỉ có lợi ích, bọn họ chỗ nào cũng nhúng tay vào, nếu như liên bang thật sự bị bọn họ khống chế, chỉ sợ hành tinh Bái Luân sẽ đổi chủ.

Ông lão thở dài, có lẽ hành tinh Bái Luân cần một trận chiến để rửa tội.

Đúng lúc này, máy liên lạc trong tay lão rung lên, ông cúi đầu nhìn xuống.

Ánh mắt Lâm Thanh Trạch nhìn về phía lão nhân, chỉ thấy ánh mắt ông lão sắc bén, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía hắn, nói:

-Hội nghị chính quyền thành phố quyết định, sẽ phái tổ điều tra vào học viện siêu phàm điều tra tham nhũng.

Bên phía học viện dường như đã thua.

Chính quyền thành phố, bao gồm một số phe phái, trên thực tế, là một cuộc đấu tranh giữa các phe phái và duy trì sự cân bằng.

Không một ai có tiếng nói tuyệt đối.

Mấy năm nay, các phe phái đấu đá nhau rất kịch liệt.

Sau đó, máy liên lạc rung lên, ông lão trả lời.

-Tại sao thua?

Lâm Thanh Trạch hỏi.

Lão nhân nhìn về phía Lâm Thanh Trạch, nói:

-Phái học viện cũng đã bị xâm nhập, hơn nữa, còn tệ hơn so với dự kiến.

Sắc mặt Lâm Thanh Trạch hết sức khó coi.

-Xem ra, những tài phiệt kia đã không còn thỏa mãn với việc gặm nhấm học viện nữa, mà là muốn trực tiếp kiểm soát nó.

Ông già mở miệng.

Lâm Thanh Trạch không thể tưởng tượng được tương lai sẽ ra sao nếu học viện cũng bị khống chế bởi các thế lực tài phiệt.

E rằng, đều là gửi nhân tài đến cho bọn họ cả.

Hơn nữa, các giá trị đầu ra cũng sẽ thay đổi.

-Trở về chuẩn bị trước đi, chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

Ông lão nói với Lâm Thanh Trạch:

-Mấy năm nay, chuyện học viện vẫn do một tay cậu bận rộn lo liệu, đã vất vả rồi.

Lâm Thanh Trạch sửng sốt một lúc, sau đó đứng dậy, cúi đầu chào ông lão, quay người rời đi.

Liệu đó có phải là kết quả tồi tệ nhất có thể xảy ra không?



Tám đại học viện siêu phàm của thành phố Cương Khung.

Trong số đó, học viện Thế Tước và học viện Nam Minh là học viện tư thục, sáu học viện còn lại đều là học viện công lập, được xây dựng dựa trên cơ sở chính phủ liên bang thành lập học viện siêu phàm.

Sáu học viện siêu phàm mặc dù học phí không thấp, nhưng bởi vì chi phí rất lớn, thực tế vẫn luôn đốt tiền, cần sự hỗ trợ tài chính từ chính phủ.

Bởi vậy, sáu đại học viện siêu phàm trực tiếp thuộc quyền cai quản của chính quyền thành phố Cương Khung.

Đương nhiên, trong những năm qua, học viện siêu phàm không ngừng đào tạo ra những sinh viên tốt nghiệp ưu tú, tiến vào cấp cao của thành phố, quan hệ giữa hai bên thực chất là ảnh hưởng lẫn nhau, ở cấp trên của thành phố Cương Khung, phái học viện là một nguồn lực chủ yếu và quan trọng nhất.

Trong bối cảnh sau chiến tranh năm đó, học viện siêu phàm và quân đội là hình ảnh của những vị cứu tinh tận thế, tiếng nói của họ rất có giá trị.

Nhưng trải qua hơn ba trăm năm, bóng đen chiến tranh dần tan biến, các thế lực tài phiệt bắt đầu bước lên vũ đài, trở thành một lực lượng vô cùng hùng mạnh.

Sự ra đời của các thế lực tài phiệt này cũng rắc rối phức tạp, thậm chí còn có sự hỗ trợ từ các thế lực bên ngoài.

Vì vậy, học viện vẫn luôn ngăn chặn các nhà tài phiệt lên nắm quyền, cuộc đấu tranh giữa hai bên chưa bao giờ dừng lại.

Lần này, chính quyền thành phố quyết định cử một đội điều tra đến học viện để điều tra tham nhũng, nhưng thực ra đã gửi một tín hiệu xấu.

Nếu không thì để học viện tự mình kiểm tra là đủ rồi.

Sau tin tức về cuộc họp báo lan truyền, công chúng đều đang thảo luận về vấn đề này, nhưng hầu hết mọi người đều tỏ thái độ ủng hộ, bọn họ cũng không rõ sự thật đằng sau đó.

Những gì họ thấy chỉ là ai đó muốn họ nhìn thấy mà thôi.

Đặc biệt là các phương tiện truyền thông đã coi vụ ám sát của Tiêu Lập là miệng của dư luận, và những vấn đề do Tiêu Lập vạch trần thực sự gây sốc.

Người của học viện siêu phàm cũng bàn ra tán vào ầm ĩ vụ việc này.

Mặc dù hầu hết trong số họ không hiểu rõ chuyện này lắm, nhưng họ luôn cảm thấy rằng đó không phải là một chuyện gì tốt đẹp.

Dù sao cũng là tổ điều tra trực tiếp tiến vào trong học viện, chỉ sợ sẽ có sóng gió không nhỏ.

Hứa Mạt cũng nghe được học viên xung quanh nghị luận, dường như mơ hồ ý thức được có gì đó không đúng.

Tuy nhiên hắn không có tư cách tham gia vào những chuyện này, cho nên chỉ có thể chăm chỉ luyện tập.
Bạn cần đăng nhập để bình luận