Căn Cứ Số 7

Chương 156: Giải phóng cảm xúc

Âm mưu này rốt cuộc đã được chuẩn bị bao lâu rồi? Đã sớm thâm nhập tới mọi nơi.

Việc kiểm soát phòng thí nghiệm cực kỳ nghiêm ngặt, đặc biệt là đối với các thành viên chủ chốt. Vậy mà vẫn không thoát.

-Lâm Địch.

Tiến sĩ nhìn Lâm Địch bị Hứa Mạt bắt làm con tin, nói:

-Cô vì công ty mà hi sinh.

Toàn bộ thế giới ngầm mất không chế, dĩ nhiên sự an toàn của Lâm Địch cũng chẳng còn quan trọng.

So với cái chết của Lâm Địch, việc mất quyền kiểm soát thế giới ngầm sẽ phải gánh chịu những hậu quả nghiêm trọng hơn rất nhiều.

Lâm Địch tái mặt.

Bỏ rơi cô sao?

Nghĩ đến ngày đó đám người bọn họ đến thế giới ngầm này để trải nghiệm, lúc đó họ cảm thấy thư thái và thoải mái, chỉ coi đây như một trò chơi.

Nhưng trò chơi này ngày càng trở nên rắc rối hơn cho đến khi cô bị chính nó giết chết.

Hứa Mạt đã có linh cảm trước rằng tình hình hoàn toàn mất kiểm soát và con tin này cũng không còn ý nghĩa.

Máu chảy ra từ cơ thể của Lâm Địch, đôi mắt cô ta lộ ra sự sợ hãi tột độ, cơ thể từ từ ngã xuống, mềm nhũn trên mặt đất.

Lúc này, trong mắt cô hiện lên sự hối hận mãnh liệt, cô nghĩ đến khoảng thời gian ở thế giới phía trên, nghĩ đến tương lai tươi sáng của mình.

Nhưng những thứ này đều biến mất, cô hối hận, hối hận khi đã đến đây.

Rất nhanh, Lâm Địch đã mất đi cảm giác, cơ thể không còn động tĩnh.

-Hứa Mạt, ta bị tiêm thuốc, gần như mất khống chế, sống không được bao lâu, ngươi dẫn bọn họ đi đi.

Ba Tư nói với hắn. Ông ấy biết tình hình của bản thân, đã sắp mất kiểm soát, sinh lực của cũng đang bị rút cạn.

Sư phụ Ba Tư biết rằng cuộc sống của mình không còn dài.

Bây giờ ông ấy chỉ có một hi vọng, đó là Lăng Dung có thể sống sót rời đi.

-Cha.

Mặt Lăng Dung tái nhợt khi nghe những lời này của cha mình.

Cha cô bị người khác tiêm thuốc sao?

-Lăng Dung, từ nay về sau hãy tự chăm sóc tốt cho mình.

Ba Tư quay đầu nhìn Lăng Dung, hai mắt đỏ rực như dã thú.

Nhưng dù vậy, Lăng Dung vẫn có thể cảm nhận được sự dịu dàng trong đôi mắt đó.

-Không…

Lăng Dung lắc đầu.

-Đi.

Sư phụ Ba Tư hét lên với Hứa Mạt.

Hứa Mạt biết rằng ông ấy có chủ ý, vì sợ rằng hắn sẽ không rời đi.

-Đi.

Hứa Mạt nói với Lăng Dung cùng Tinh Vân.

Sư phụ Ba Tư quay lại, nhìn chằm chằm tên tiến sĩ. Tất cả mọi thứ đều từ hắn mà ra.

Kẻ điều khiển phòng thí nghiệm, kẻ đã giết vợ ông, đã tiến hành các thí nghiệm di truyền trên Lăng Dung. Giờ đây, hắn đã xuất hiện trước mặt ông.

-Ầm…

Ba Tư lao về phía tiến sĩ, sức mạnh đáng sợ đủ khiến người ta phải run sợ. Một tia khát máu lóe lên trong mắt tên tiến sĩ, cơ thể hắn ta đang thay đổi.

Cánh tay của hắn càng ngày càng lớn, biến thành màu đen, giống như xúc tu quái vật, hung ác dữ tợn, trở nên cực kỳ sắc bén.

Cơ thể hắn cũng đang tiến hóa, cao lớn hơn. Toàn thân y biến thành màu đen, trở nên vô cùng xấu xí.

Giống như một con quái vật thực sự.

Nhiều người tỏ ra kinh hãi khi thấy sự thay đổi của hắn. Đây mới thực sự là quái vật. Hóa ra người điều khiển phòng thí nghiệm là một con quái vật.

Hứa Mạt nhìn chằm chằm tên tiến sĩ, hắn đã tiêm loại dịch tiến hóa người máy nào?

Hóa ra sau khi bị tiêm thuốc, cơ thể sẽ thay đổi mạnh mẽ như vậy.

Tiến sĩ lúc này không còn được gọi là người nữa.

-Ầm…

Sư phụ Ba Tư rất nhanh đã đến, ông tung nắm đấm của mình về phía tên tiến sĩ. Hắn nghiêng người về phía trước, nắm đấm của hắn cũng không chút do dự tung ra, va chạm với nắm đấm của sư phụ Ba Tư.

-Xì!

Máu bắn tung tóe, nắm tay của sư phụ Ba Tư bê bết máu, cơ thể trượt về phía sau. Con người quái vật của tên tiến sĩ lóe lên ánh sáng chết chóc.

Tất cả đều phải chết.

Hắn ta biết rằng thứ mà sư phụ Ba Tư tiêm không phải là loại thuốc thông thường, mà là chất lỏng tiến hóa gen cấp độ cao nhất, đó là sự điên rồ.

Chất lỏng tiến hóa gen này sẽ đốt cháy sự sống và khiến con người mất đi sự tỉnh táo, nhưng nó cũng sẽ đem sức mạnh tiềm tàng đẩy đến mức mạnh nhất.

Nhưng hiện tại cũng không thay đổi được gì, Ba Tư sớm đã tiêm vào cấp độ tiếp theo của chất lỏng tiến hóa gen, hơn nữa nó đã bị hấp thu và tiêu hóa.

-Ầm

Hắn ta lao về phía sư phụ Ba Tư, tốc độ càng nhanh, sức mạnh càng điên cuồng. Sư phụ Ba Tư đứng dậy, ánh sáng đỏ tươi càng trở nên đáng sợ, ông nhìn chằm chằm vào tên tiến sĩ và cũng lao về phía hắn ta.

Một loạt âm thanh va chạm dữ dội phát ra, trên người sư phụ Ba Tư không ngừng xuất hiện vết máu.

Hứa Mạt, Tinh Vân cùng Lăng Dung rút lui, nhưng những tên người máy rất nhanh đã đuổi theo bọn họ.

-Hai người đi trước đi.

Hứa Mạt xoay người xông về phía người máy, giống như lấy trứng chọi đá.

Tinh Vân quay sang nhìn Hứa Mạt, cô cũng muốn chạy đến để giúp đỡ, nhưng Lăng Dung sẽ không có ai bảo vệ.

Thanh kiếm khổng lồ của tên người máy lướt với tốc độ kinh hoàng bổ về phía Hứa Mạt, nếu bị trúng đòn, chiến giáp sẽ vỡ, Hứa Mạt cũng sẽ bị hắn giết chết. Cơ thể của Hứa Mạt đột nhiên rơi xuống đất, hướng về phía chân của tên người máy. Nếu đối đầu trực diện hắn chắc chắn sẽ chết.

Nguồn năng lượng đều tập trung ở hai chân, hướng về phía chân của tên người máy, Hứa Mạt tung cú đá.

-Ầm

Một tiếng vang thật lớn, cơ thể của Hứa Mạt bị đánh bay, máu từ mũ bảo hiểm chảy ra. Nhưng Hứa Mạt cũng thành công đánh gãy chân của tên người máy, hắn ngã về phía trước, trượt dài trên mặt đất.

-Hứa Mạt.

Tinh Vân nhìn Hứa Mạt, rất nhiều người vây quanh cô cùng Lăng Dung, liên tục nổ súng. Cô chỉ có thể bảo vệ trước mặt Lăng Dung.

Hình như bọn họ cũng không dễ chịu, cảm xúc dường như bị ảnh hưởng rất nhiều. Lăng Dung đang giải phóng cảm xúc của mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận