Căn Cứ Số 7

Chương 1276: Vết thương

Nhưng cú ra tay mang giông sét này quá nhanh, chớp mắt một cái đã tới, cánh tay trái của đối phương vung ra lập tức đánh trúng vào ngực của Kiều, một tiếng nổ lớn vang lên, lực sấm sét mang theo sức mạnh dữ dội xuyên qua thân thể. Mặc dù Kiều có năng lượng bảo vệ cơ thể rất mạnh, người của hắn vẫn bị đánh bay ra ngoài như cũ, ngực truyền tới cảm giác đau nhức kịch liệt, lúc đứng lại phải ho khan một tiếng, cảm thấy chẳng còn chút sức lực nào.

Hắn hơi xoay người, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Hứa Mạt chằm chằm, trong đôi mắt màu vàng kia hiện lên vẻ không phục.

-Ngươi quá chậm.

Hứa Mạt nhận xét. Vừa dứt lời, người của hắn đã biến thành một tia chớp biến mất tại chỗ, lập tức đấm ra một quyền, Kiều cũng vung ra một nắm đấm, nhưng lại nhận ra bóng người của Hứa Mạt nhanh chóng thay đổi, hắn chỉ có thể vội vàng đổi tay thành động tác cản lại.

-Ầm, ầm, ầm...

Đám người đứng xem chỉ thấy trên không trung khắp nơi đều có bóng người của Hứa Mạt. Cách tấn công của Kiều vẫn lợi hại như cũ, nhưng vẫn luôn lâm vào thế bị động, bị đè ép đến không tìm ra đường lui, giống như Hứa Mạt đã nói vậy, hắn quá chậm.

Cho dù là tốc độ phản ứng hay là tốc độ di chuyển tấn công, đều thua xa Hứa Mạt.

Chỉ lực tấn công mạnh hơn không thể nào chiến thắng được.

-Đùng.

Một âm thanh lớn vang lên, Kiều lại bị đánh văng ra ngoài, trên người hắn ngửi ra mùi khét, quần áo bị xé rách, khắp nơi đều là vết thương.

Phía xa, ngay trước cửa võ quán, quán trưởng Lôi Ân đang xem trận chiến đấu bên này, cách hai người đánh nhau không khác gì lắm so với dự đoán của hắn. Các mặt năng lưvj của Hứa Mạt đều vô cùng cân đối, thiên phú vững vàng, lại thêm tốc độ phản xạ của bản thân siêu việt, đối đầu với một người chỉ biết tấn công như Kiều thì nếu không có gì bất ngờ, Kiều cơ bản không thể đụng gì tới Hứa Mạt.

Chỉ có điều, lực tấn công của Hứa Mạt có hơi kém một chút. Đợi lát nữa gửi tin cho sư huynh, để sư huynh dạy dỗ thử xem, đây là tài năng có thể đào tạo.

-Ngươi thắng rồi.

Kiều nhìn về phía Hứa Mạt, lên tiếng:

-Cơ mà, cho dù ngươi có lợi dụng tốc độ phản xạ siêu phàm, nhưng với năng lực tấn công lại không đủ lớn mạnh của ngươi mà nói, muốn đi vào Áo Thần Điện, e là cũng không có khả năng.

Rất rõ ràng, mặc dù Kiều chấp nhận thua, nhưng vẫn chưa hoàn toàn khuất phục. Hắn cho là lực tấn công của Hứa Mạt yếu, chỉ lợi dụng ưu thế tốc độ phản xạ để đánh bại hắn.

-Chuẩn bị xong chưa?

Hứa Mạt hỏi. Kiều sững sờ.

Chỉ thấy trên người của Hứa Mạt như đang được tắm trong vô ngàn tia chớp, sấm sét dữ dội tụ họp lại dịch chuyển toàn bộ cơ thể. Nguyên lực xung quanh người hắn như vũ bão, nhìn còn mạnh hơn trước đó nhiều.

Cảnh tượng này khiến cho con ngươi của Kiều co lại, ánh mắt cũng không thể không cứng lại vài phần, hắn đương nhiên cũng cảm nhận được nguyên lực xung quanh thân thể của Hứa Mạt đang mạnh lên, mặc dù hắn cũng không biết nguyên nhân.

Bên ngoài võ quán Lôi Ân, quán trưởng Lôi Ân cũng đang chăm chú theo dõi Hứa Mạt bên kia, là niệm lực sao?

Không đúng, niệm lực mặc dù có thể khống chế được vật thể, nhưng không thể nào làm cho nguyên lực tăng nhiều như vậy được.

Thế nên, đây là tính đặc thù của nguyên lực của chính bản thân Hứa Mạt sao?

Ở hành tinh Khắc Lạc Y, thiên tài như mây, rất nhiều người có nguyên lực không giống bình thường, nhưng cho dù có như thế nào, ánh mắt của hắn càng thêm cứng lại.

Hứa Mạt duỗi cánh tay ra. Mặc dù hắn không hiểu sức mạnh, nhưng lại có thể dùng lực tinh thần điều khiển nguyên lực bên ngoài và bản thân chồng lên nhau, khiến cho sức lực tăng lên mạnh gấp bội. Hắn muốn nhìn xem kỹ thuật chiến đấu của mình không có trợ lực thì khi so với Kiều sẽ ra sao.

-Ầm két...

Chỉ thấy vô số luồng sáng của sấm chớp lập lòe, người của Hứa Mạt ở đó đã biến mất không thấy gì nữa, sấm sét dữ dội đến cực điểm, giống như là điên cuồng bùng nổ, Hứa Mạt ở chính diện tung ra một nắm đấm.

Kiều cũng vung ra một quyền, tiếng vang trầm đục truyền tới, ánh sáng của nguyên lực màu vàng hung hăng gào thét, mang theo kỹ thuật lao lên phía trước, cú ra tay này nhìn như sắp đánh toạc ra không gian vậy.

-Đùng.

Một tiếng nổ lớn vang lên, không gian truyền đến âm thanh vang dội, nắm đấm của hai người chính diện chạm vào nhau, ánh sáng màu lam và vàng óng tỏa ra, hóa thành cơn bão nguyên lực dọa người.

Hứa Mạt chỉ cảm thấy cánh tay của mình truyền đến một sức mạnh khổng lồ, nhưng tương tự bên kia, Kiều cũng bị sức mạnh của sấm chớp lập tức xuyên qua đi vào cơ thể, khiến cho cánh tay của hắn rung lên như là điện giật.

Hào quang màu vàng di chuyển trên người của Kiều biến mất, xuất hiện màu cháy đen, tóc gáy toàn thân dựng đứng lên, thân thể nhanh chóng lùi lại.

Kiều cúi đầu nhìn thoáng qua người của mình, chỉ thấy rằng cả người tê liệt không có lực, sức mạnh sấm sét xâm lấn vào bên trong cơ thể, ngẩng đầu lên, hắn nhìn về phía Hứa Mạt, trong lòng có hơi gợn sóng, chênh lệch lớn như vậy sao?

Đối đầu trực diện mà còn bị áp đảo như vậy, thì từ nay, hắn chẳng phải sẽ không có cửa nào với Áo Thần Điện sao?

Kiều hít một hơi thật sâu, sau đó hắn liền chắp hai tay lại, nói với Hứa Mạt:

-Bội phục.

Bên cạnh, Mặc Na cũng không nói gì, cô cũng là Ngữ cảnh, tất nhiên hiểu rõ trận chiến này. Nếu như cô ra sân thì cũng không thể là đối thủ của Hứa Mạt.

Nghĩ đến Hứa Mạt là người siêu phàm sẽ cạnh tranh với bọn họ để vào Áo Thần Điện, tâm trạng của Mặc Na và Kiều y như nhau, có chút bi quan.

-Lực tấn công của các hạ cũng rất mạnh mẽ.

Hứa Mạt đáp lại. Hai người nhảy xuống đất.

Mặc dù Kiều chịu chút thương tổn, nhưng hắn cũng là người đã dùng dịch gen siêu phàm, khả năng hồi phục rất kinh người, hơn nữa năng lực kháng đòn của bản thân hắn cũng không tồi, thương tật thế này ảnh hưởng không lớn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận