Căn Cứ Số 7

Chương 260: Tôi ăn rất nhiều

-Hứa Mạt, trước tiên ở học viện nghiên cứu mấy năm, sau này một ngày nào đó, khi cậu đã có địa vị nhất định, hẳn nghĩ tới những chuyện khác.

Lâm Tịch nhắc nhở.

-Ừm.

Hứa Mạt khẽ gật đầu.

Như vậy xem ra, Y Mộ đã đúng.

Lịch sử đang luân hồi, thế giới ngầm hoàn toàn không thể thay đổi.

Chỉ hy vọng dân chúng thế giới ngầm sau khi thức tỉnh, có thể tốt hơn một chút.

Lăng Dung tiểu thư và Yêu nhi, bây giờ có ổn không?

Bọn họ có phải cũng ở thành phố Cương Khung này không?

-Chị Tịch, sau này chúng tôi vẫn nên ở học viện, chị Tịch có thể ở chỗ này, vừa vặn nơi này cách học viện rất gần, càng thêm thuận tiện, chúng tôi có thể thường xuyên tới thăm chị.

Hứa Mạt nói với Lâm Tịch.

Nơi này mặc dù xa hoa.

Nhưng Hứa Mạt vẫn như cũ định ở trong học viện.

Lão gia hoả kia mặc dù có hơi kiêu ngạo, nhưng quả thật thực lực lại có thừa, hắn sẽ học hỏi được rất nhiều.

Lâm Tịch nhìn Hứa Mạt một cái, biết hắn đang lo lắng mình không có chỗ ở.

-Không lâu trước đó mới giúp cậu thu xếp chỗ ở xong, bây giờ lại đến phiên cậu giúp tôi.

Lâm Tịch cười khổ nói.

-Không phải thu xếp.

Hứa Mạt mở miệng nói:

-Nhà tôi, không phải là nhà chị Tịch sao?

-Hả?

Lâm Tịch sững sờ, nhìn Hứa Mạt.

Sao lại cảm thấy lời này có hơi kỳ lạ?

-Ơ…

Hứa Mạt cũng phát hiện lời nói có vẻ mập mờ, nhún vai nói:

-Dù sao tôi cũng gọi chị là chị.

Lâm Tịch né tránh ánh mắt, nhìn đi chỗ khác.

Thầm nghĩ mình bị làm sao vậy kìa? Đang suy nghĩ đi đâu thế?

Hứa Mạt là em trai mà.

Nếu Hứa Mạt lớn hơn một chút thì tốt rồi.

Nghĩ đến đây, Lâm Tịch cảm thấy mình có gì đó không ổn nên vội vàng dập tắt ý nghĩ này.

Đi đến dưới biệt thự thì thấy Tinh Vân đi tới, nói:

-Chị Tịch, em đã dọn dẹp phòng cho chị rồi.

-Cám ơn em, Tinh Vân.

Lâm Tịch nhìn thấy nụ cười của Tinh Vân, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Ở đây, cô thực sự cảm nhận được tình cảm mà gia đình chưa bao giờ mang đến cho cô.

-Chị Tịch, chị khách sáo với em làm gì?

Tinh Vân cười ngây ngô.

Nhìn dáng vẻ tươi cười của Tinh Vân, Lâm Tịch cảm thấy mắt mình có hơi cay cay, vừa mới biết những gì cô ấy đã trải qua, cảm thụ cũng khác hẳn.

Tuy nhiên, sau khi nghe câu chuyện của Hứa Mạt, đối với tất cả những gì mình trải qua, Lâm Tịch đều xem nhẹ không ít.

-Chị Tịch, đêm nay hãy nghỉ ngơi thật tốt.

Hứa Mạt nói.

-Ừm.

Lâm Tịch gật đầu, Tinh Vân dẫn cô vào phòng.

Tiểu Thất dẫn Ảnh đi vào bên trong tránh ‘tai hoạ’.

Diệp Thanh Điệp đi tới bên cạnh Hứa Mạt.

-Chị Điệp.

Hứa Mạt nhìn về phía Diệp Thanh Điệp nói.

-Chị Tịch thật sự không dễ dàng gì.

Diệp Thanh Điệp cảm khái nói.

Cô ấy có thể hiểu rất rõ Lâm Tịch.

Bởi vì, cô cũng đã từng bị phản bội.

Tần Trọng.

-Thời gian sẽ chữa lành vết thương.

Hứa Mạt đáp lại.

-Ừm.

Diệp Thanh Điệp gật đầu, tâm tình thoải mái hơn rất nhiều:

-Vậy thì tốt, về sau chị Tịch sẽ không còn gánh nặng gia đình nữa.

Dứt lời, cô nhìn Hứa Mạt, cười nói:

-Hơn nữa, còn có một người em trai biết chăm sóc người khác.

-Ách…

Hứa Mạt chớp chớp mắt.

Làm sao thay đổi hướng gió đây?

-Chị Tịch là mẫu người cậu thích phải không?

Diệp Thanh Điệp cười nhìn Hứa Mạt.

Thằng nhóc này, thích mấy chị gái à?

-Đúng vậy!

Hứa Mạt nhìn Diệp Thanh Điệp một chút, mở miệng nói:

-Nhưng mà, tôi càng thích kiểu chị Điệp hơn.

-Thật vậy sao?

Diệp Thanh Điệp cười tủm tỉm nhìn Hứa Mạt:

-Vậy sao cậu không hành động đi?

-Hả?

Hứa Mạt chớp chớp mắt, đây là đang ám chỉ sao?

Phải hành động làm sao đây?

Trước tiên nên cảm thụ một chút chăng?

Hứa Mạt bước tới, chuẩn bị ôm lấy cô.

-Gan cậu không nhỏ nhỉ!

Diệp Thanh Điệp giơ chân đạp, nhưng Hứa Mạt đã quen rồi, trực tiếp nhảy lùi lại.

Không phải bảo tôi hành động sao?

Haizz, đàn bà!

-Màu hồng.

Hứa Mạt nhìn thoáng qua nói.

Mặt của Diệp Thanh Điệp đỏ bừng ngay lập tức, bay ra đá về phía trước.

Hứa Mạt quay người chuồn mất.

-Chị Điệp, hôm nào tôi dẫn chị đi mua ít đồ nha.

Giọng Hứa Mạt truyền đến.

Hai má của Diệp Thanh Điệp nóng bừng.

Thằng nhóc khốn kiếp này!!

…….

Không có bất kỳ báo cáo nào về các sự cố trên đường phố của thành phố Cương Khung.

Ngoại trừ những người trong cuộc ra, không mấy ai biết chuyện này.

Những người trải qua sự kiện tối hôm qua hiểu biết cũng chỉ có hạn, hơn nữa chỉ có thể bàn tán trong phạm vi nhỏ.

Đối với sự sụp đổ của tập đoàn Lâm thị, ngược lại có người đưa tin.

Lâm thị gặp khủng hoảng nợ nần, công ty bị phá sản.

Người đứng đầu tập đoàn Lâm thị, Lâm Viễn, bị kết án và bỏ tù, toàn bộ tài sản của ông ta đều bị tịch thu, gia đình thứ hai của Lâm Viễn cũng được đưa ra ánh sáng, điều này đã dẫn tới rất nhiều lời chỉ trích.

Ngoài ra, có tin đồn rằng Minh Huy của tập đoàn Minh thị, đêm qua cũng bị bắt, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Thậm chí, nội tình cụ thể ra sao cũng không ai biết.

Còn về hôn ước giữa Minh Huy và Lâm Tịch Lâm thị, đương nhiên không có thêm thông tin gì.

Lúc này, ngoài cổng học viện.

Tô Nhu lặng lẽ đứng ở đó, thu hút không ít ánh nhìn.

Ngoại hình của Tô Như khá tốt so với các bạn cùng trang lứa.

Một chiếc ô tô bị hỏng đang chạy đến.

Tô Như suýt nữa không nhận ra đó là xe của mình, nhưng cô cũng chỉ cười cười, vẫy tay với Hứa Mạt đang bước xuống xe.

Hứa Mạt bước tới với ánh mắt ngập vẻ áy náy.

Còn có chút xấu hổ.

Mượn xe của người khác rồi biến thành thế này đây.

Vấn đề là, hắn không có tiền để bồi thường…

-Xem ra phải tốn một khoản kha khá để sửa chữa. Hứa Mạt, hôm nào cậu mời tôi đi ăn cơm nhé!

Nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của Hứa Mạt, Tô Nhu chủ động mở lời.

-Được.

Hứa Mạt gật đầu:

-Xe, chỉ có thể sau này mới bồi thường được.

-Không cần đâu, sửa xong là ổn rồi.

Tô Nhu nói:

-Nhưng mà, tôi ăn rất nhiều, còn phải ăn ngon một chút nữa.

Hứa Mạt không nói thêm gì.

Mượn xe của người khác, không thể cứ Tô Nhu nói không sao thì là không có việc gì, nhưng bây giờ hắn quả thật rất nghèo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận