Căn Cứ Số 7

Chương 816: Vẻ kỳ lạ

-Hừ!

Trong đôi mắt đẹp của Y Lệ Toa Bạch mang theo vài phần đắc ý, cô muốn đưa Hứa Mạt tìm sách là để cho Hứa Mạt thấy không có hắn cũng chẳng sao.

-Chuyện lần trước tôi đã nói với cậu, sau khi suy nghĩ thông suốt vẫn có thể tới tìm tôi, mặc dù điều kiện có thể thay đổi nhưng tôi cũng sẽ không bạc đãi tôi tớ của mình.

Y Lệ Toa Bạch nói xong sau đó kiêu ngạo rời khỏi đây.

-Xem ra ngứa đòn rồi.

Hứa Mạt thầm nghĩ trong lòng, tối qua đánh còn chưa đủ đô sao?

Hắn đang nghĩ, khi nào lại đánh thêm một trận nữa?

Là hôm nay, hay là ngày mai đây!

Qua vài ngày đi, phải duy trì một hình tượng thần bí, phụ nữ thích điều này.

Trong vài ngày qua, Y Lệ Toa Bạch ngày nào cũng đúng giờ đợi Hứa Mạt trong cung, cuối cùng đến ngày thứ năm Hứa Mạt lần nữa đến trong sự mong đợi của cô và hung hăng đánh cô một trận, thậm chí còn tàn nhẫn hơn lần trước khiến cho Y Lệ Toa Bạch không khỏi hoài nghi nhân sinh.

Sau khi đánh xong Hứa Mạt dặn dò vài câu rồi rời khỏi, Y Lệ Toa Bạch lễ phép tiễn Hứa Mạt rời đi.

Mặc dù bị đánh cũng có hơi khó chịu nhưng Y Lệ Toa Bạch cảm thấy mấy ngày nay bản thân dường như đã tiến bộ thêm một chút, tuy tiến bộ không nhiều lắm nhưng so với trước kia tự mình tu luyện thì tốt hơn rất nhiều.

Điều này khiến cô bắt đầu mong chờ cuộc hẹn tiếp theo.

Thế là trong một thời gian dài sau đó, Y Lệ Toa Bạch vẫn luôn bị đánh.

Hai tháng sau.

Ngày hôm nay sau khi bị đánh xong cô cảm thấy thực lực của mình đã được cải thiện rất nhiều so với lần đầu tiên, cô đã tiến bộ về mọi mặt, có lẽ đã có cơ hội để thách đấu với Tát Nhĩ rồi.

-Tiên sinh, trước đây tôi có một huấn luyện viên chuyên nghiệp theo kèm để tập luyện ở nhà, nhưng tại sao tôi cảm thấy mình tiến bộ không nhanh bằng khi huấn luyện cùng ngài vậy?

Y Lệ Toa Bạch tò mò hỏi.

-Bọn họ có đánh cô không?

Hứa Mạt hỏi.

-Không có.

Y Lệ Toa Bạch đáp lại.

-Bọn họ có lý thuyết hoàn thiện để hỗ trợ không?

Hứa Mạt lại hỏi.

-Không có.

Y Lệ Toa Bạch tiếp tục lắc đầu.

-Vậy thì đúng rồi, thầy nghiêm trò mới giỏi, tất cả bọn họ đều được trả tiền nên đương nhiên sẽ tâng bốc cô rồi. Làm sao họ có thể chỉ ra điểm yếu của cô một cách không khách khí như tôi và thực hiện các cuộc tấn công có chủ đích, có như thế cô mới có thể nhớ kỹ và cải thiện, cộng thêm bổ sung kiến thức lý thuyết, tiến độ dĩ nhiên sẽ nhanh.

Hứa Mạt nói.

-Tiên sinh vất vả rồi.

Y Lệ Toa Bạch nói.

-Tiểu thư Y Lệ Toa Bạch không cần khách sáo.

Hứa Mạt nói.

-Tiên sinh cứ gọi thẳng tên tôi là được rồi, không cần phải khách khí như vậy.

Y Lệ Toa Bạch nói:

-Bây giờ tôi so với Tát Nhĩ thì như thế nào?

-Tát Nhĩ cũng bị đánh giống như cô, thực lực của hắn không hề thua kém cô, vẫn thiếu chút nữa nhưng khoảng cách đã kéo gần rồi.

Hứa Mạt nói.

-Sau này tiên sinh có thể chỉ bảo cho tôi không?

Đôi mắt long lanh của Y Lệ Toa Bạch nhìn Hứa Mạt, dịu dàng động lòng người, không còn vẻ kiêu ngạo của một vị công chúa mà lại mang theo sự ôn nhu.

Cô gái này đã bất tri bất giác vứt bỏ niềm kiêu hãnh của mình, thay vào đó lại sử dụng mỹ nhân kế?

Đáng tiếc Hứa Mạt tôi không nuốt trôi thứ này.

-Được người khác ủy thác, tận tụy làm việc, nhưng chỉ đến một mức độ nhất định, tôi cũng không dạy cho cô được cái gì, cô vẫn phải dựa vào chính bản thân mình.

Hứa Mạt nói.

-Huấn luyện cho cô cũng gần xong rồi có lẽ sau này tôi không chắc chắn sẽ đến nữa, những ngày huấn luyện này là bí mật của chúng ta, đừng để người khác biết.

Y Lệ Toa Bạch sững sờ, đột nhiên cảm thấy vô cùng mất mát.

Sẽ không đến nữa sao?

-Tôi đến bây giờ vẫn không biết thân phận thật sự của ngài.

Y Lệ Toa Bạch nhìn Hứa Mạt hỏi.

-Nếu có duyên tự nhiên sẽ biết, đi đây.

Hứa Mạt không đáp lại, trực tiếp xoay người rời đi, một hình tượng cao nhân thần bí.

Y Lệ Toa Bạch nhìn theo bóng lưng của Hứa Mạt, cảm giác mất mát càng lúc càng mãnh liệt. Mấy ngày nay cô đã quen với việc huấn luyện, quen với việc bị dạy dỗ, từ trong thất bại nâng cao sức chiến đấu của mình.

Nhưng bây giờ hắn có thể sẽ biến mất, như vậy chẳng phải mãi mãi sẽ không biết hắn là ai sao?

-Tôi vẫn sẽ ở đây đợi tiên sinh.

Y Lệ Toa Bạch nói với bóng lưng của Hứa Mạt, trong giọng nói mang theo một chút bướng bỉnh. Đối với cô mà nói Hứa Mạt rất thần bí và mạnh mẽ, càng tiếp xúc với hắn, cô càng cảm thấy Hứa Mạt sâu không lường được.

Tuy nhiên sau một thời gian dài như vậy, cô vẫn không thể đạt được sự tin tưởng tuyệt đối của đối phương, thậm chí cô còn chưa nhìn thấy mặt đối phương, điều này khiến Y Lệ Toa Bạch rất không phục, cô đã làm đến mức đó rồi mà vẫn chưa đủ sao?

Cô không tin đối phương thật sự sẽ cứ thế biến mất!

Ánh mắt dưới mũ bảo hiểm của Hứa Mạt, người vẫn đang tiến về phía trước, lộ ra vẻ kỳ lạ.

Không ngờ bị đánh cũng sẽ nghiện, thật đáng sợ!

Gần đây Y Trạch và Tạp Đặc cảm thấy hơi buồn bực, suốt hai tháng nay Y Lệ Toa Bạch đột nhiên như trở thành một người khác. Cô ấy bận rộn vô cùng, cả ngày đều miệt mài với việc học tập và rèn luyện, ban ngày đọc sách, thỉnh thoảng học ở khoa siêu phàm cũng có gặp, ban đêm gần như không nhìn thấy người đâu.

Họ tự hỏi liệu Y Lệ Toa Bạch có bị kích thích bởi điều gì đó không?

Bọn họ cũng cố dò hỏi nhưng không nhận được câu trả lời.

-Hứa Mạt, gần đây tiểu thư Y Lệ Toa Bạch có đến tìm cậu không?

Y Trạch hỏi.

-Có đến thư viện mấy lần nhưng mà đến tìm sách chứ không phải tìm tôi.

Hứa Mạt nói.

-Chẳng lẽ là người đó?

Tạp Đặc nghĩ đến tất cả thay đổi đều bắt đầu từ cái ngày mà người thần bí đó xuất hiện.

Lúc ấy Y Lệ Toa Bạch ở lại, chuyện gì đã xảy ra sau đó?

Hai người rời khỏi đây.

Sau khi bọn họ rời đi, Zero hỏi Hứa Mạt:

-Gần đây cậu có vẻ rất bận vào buổi tối nhỉ?

-Tát Nhĩ, Y Trạch và Tạp Đặc thỉnh thoảng cũng cần huấn luyện.

Hứa Mạt nhẹ giọng nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận