Căn Cứ Số 7

Chương 815: Vĩ quang chính

-Hửm?

Hứa Mạt cảm giác được một cỗ lực lượng mạnh mẽ truyền tới, giống như ảnh hưởng đến thân thể của hắn, chẳng lẽ đây là siêu năng lực của Y Lệ Toa Bạch sao?

Toàn thân hắn được bao quanh bởi ánh sáng trắng, đúng lúc này Y Lệ Toa Bạch lao về phía hắn.

Nhìn thấy Hứa Mạt không nhúc nhích, trong mắt của Y Lệ Toa Bạch hình như cũng có ẩn chứa ánh sáng trắng, khống chế hết thảy xung quanh bao gồm cả cơ thể của Hứa Mạt.

-Rầm!

Một cỗ lực lượng kinh khủng bộc phát, cơ thể của Y Lệ Toa Bạch nhảy lên, chém về hướng Hứa Mạt đang đứng bất động, một đòn tấn công này đã đủ để uy hiếp đến đối phương rồi phải không?

Ngay khi cô bắt đầu lao đến, Hứa Mạt đột nhiên di chuyển. Không động thì thôi, một khi đã động thì như lôi đình, tia chớp rạch ngang bầu trời đêm, Hứa Mạt xuất kiếm ra, trong không trung xuất hiện một ánh kiếm năng lượng thẳng tắp, tuy đi sau nhưng lại về trước.

Thế là Y Lệ Toa Bạch đang bay trên không trung, kiếm của cô còn chưa hạ xuống, không ngờ Hứa Mạt đã phá vỡ đòn tấn công siêu năng lực của cô, trực tiếp đánh trúng cô.

Y Lệ Toa Bạch bay ra rất xa sau đó nặng nề ngã xuống đất, toàn thân đau nhức dữ dội.

Với thân phận của Y Lệ Toa Bạch, đã bao giờ gặp phải sự đối xử như vậy chứ?

Trong lòng cô dâng lên một cảm xúc nóng nảy, cô đứng dậy nhìn Hứa Mạt chằm chằm nhưng khi nhìn thấy Hứa Mạt đi về phía mình, cảm xúc đó lại dịu xuống.

Hít một hơi thật sâu, Y Lệ Toa Bạch kìm chế lại cảm xúc của mình.

-Sao, hối hận rồi?

Hứa Mạt hỏi Y Lệ Toa Bạch, trước đó Tát Nhĩ cũng bị đánh.

Muốn Y Lệ Toa Bạch nghe lời, dĩ nhiên cũng phải đánh cô một trận trước mới có thể thành thật hơn, lúc trước là khách sáo, chỉ có thực lực mới có thể chinh phục được cô.

-Không có.

Y Lệ Toa Bạch một lần nữa đi về phía Hứa Mạt, trong đôi mắt xinh đẹp lộ ra vài phần cố chấp, cô lại chủ động công kích Hứa Mạt.

Tuy nhiên, cái kết vẫn như vậy.

-Phản ứng chậm, công kích yếu, tốc độ chậm, không có năng lực dự đoán, các phương diện đều cần tăng cường.

Hứa Mạt bước lên nói với Y Lệ Toa Bạch.

Y Lệ Toa Bạch ngẩng đầu nhìn Hứa Mạt, vậy mà lại bị chê bai không còn cái gì…

Cô có hơi không phục, nhưng đối phương thực sự đang tấn công với cường độ năng lượng giống như cô, kết cục rõ ràng, sự thật bày ra trước mắt, không cách nào phản bác.

-Tôi cần phải làm gì?

Y Lệ Toa Bạch hỏi.

-Huấn luyện, mục tiêu huấn luyện cường độ cao.

Hứa Mạt nhìn cô nói:

-Cô chịu nổi không?

-Tôi không thành vấn đề.

Y Lệ Toa Bạch nói:

-Tôi có một vấn đề muốn thỉnh giáo.

-Vấn đề gì?

Hứa Mạt hỏi.

-Trong thư viện có rất nhiều sách lý thuyết, chúng có giúp ích gì cho việc huấn luyện không?

Y Lệ Toa Bạch hỏi.

Hứa Mạt dừng lại nhìn Y Lệ Toa Bạch một chút, có vẻ như cô ấy đang có chấp niệm.

-Đương nhiên.

Hứa Mạt khàn giọng nói:

-Sách trong thư viện liên quan đến siêu phàm tôi đã đọc xong rồi, nếu như cô chịu đọc tôi có thể giới thiệu một vài quyển cho cô.

Y Lệ Toa Bạch nghe Hứa Mạt nói như vậy, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên một vẻ kỳ lạ, người thần bí này cũng đã đọc xong những cuốn sách về siêu phàm ư?

Như vậy xem ra Hứa Mạt cũng có một chút trình độ, chẳng trách có thể chỉ bảo cho Y Trạch và Tạp Đặc.

-Được.

Y Lệ Toa Bạch gật đầu.

-Giấy bút.

Hứa Mạt nói, Y Lệ Toa Bạch mang giấy bút đến, Hứa Mạt viết xuống tên một số cuốn sách, vốn dĩ hắn cũng không tiện chủ động đề cử nhưng không ngờ Y Lệ Toa Bạch lại tự mình hỏi, quả thật đỡ được không ít chuyện.

Viết xong, Hứa Mạt đưa tờ giấy cho Y Lệ Toa Bạch, nói:

-Hôm nay dừng ở đây thôi, cô đọc xong những quyển sách này trước đi, khi nào rảnh tôi lại đến, thời gian cũng giống như hôm nay.

Nói xong, hắn trực tiếp xoay người rời đi.

-Cứ thế mà đi sao?

Y Lệ Toa Bạch nhỏ giọng nói:

-Có thể để lại phương thức liên lạc không, tôi làm sao tìm được cậu?

Hứa Mạt không để ý tới, trực tiếp rời đi, bước vào trong bóng tối.

Trong ánh mắt hắn hiện lên chút kỳ quái, cứ thế đi?

Bị đánh chưa đã sao?

Nếu Y Lệ Toa Bạch biết rằng cô ấy đã bị Hứa Mạt đánh một cách quang minh chính đại... Không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa!

Có nổi khùng hay không?

Xem ra phải xây dựng hình tượng vĩ quang chính* của mình trước khi bị bại lộ, đương nhiên cũng có thể vĩnh viễn không để cho cô biết, trước hết phải xem tình hình đã!

*Vĩ quang chính: viết tắt của vĩ đại – quang minh – chính trực.

Y Lệ Toa Bạch nhìn bóng lưng của Hứa Mạt biến mất mà thầm thở dài, ngay cả phương thức liên lạc cũng không để lại sao?

Thần bí như vậy, hắn rốt cuộc là ai? Thù lao lại chỉ cần một sợi tóc?

Nghĩ đến đây Y Lệ Toa Bạch cảm thấy là lạ, hiển nhiên Hứa Mạt không có ý định nhận bất kỳ thù lao nào.

Có điều thực lực của hắn quả thật rất mạnh.

Ngày hôm sau, Y Lệ Toa Bạch đã đến thư viện từ rất sớm, nơi này vừa mới mở cửa không lâu, vẫn chưa có người nào nên khá yên tĩnh.

Hứa Mạt đã đi làm rồi, đang sắp xếp lại sách, dù sao đây cũng là công việc chính của hắn.

Đúng lúc này, Y Lệ Toa Bạch đi tới nhưng hắn giả vờ như không nhìn thấy cô.

-Tìm những cuốn sách này giúp tôi.

Y Lệ Toa Bạch đưa tờ giấy cho Hứa Mạt, nói.

Hứa Mạt nhìn Y Lệ Toa Bạch với vẻ mặt kỳ lạ, sách hắn giới thiệu, để hắn tìm?

Nghĩ hay quá nhỉ?

Hứa Mạt tiếp tục làm việc, nói:

-Tiểu thư Y Lệ Toa Bạch, tôi đang làm việc, cô có thể tự mình đi khu vực sách siêu phàm để tìm.

-Đây không phải là công việc của cậu sao?

Y Lệ Toa Bạch hỏi.

-Nằm ngoài phạm vi công việc.

Hứa Mạt trả lời.

Y Lệ Toa Bạch nhíu mày, sau đó cười lạnh nói:

-Cậu cảm thấy những quyển sách này như thế nào?

-Cũng được.

Hứa Mạt liếc mắt nhìn rồi nói:

-Rất thích hợp với ngài, tiểu thư Y Lệ Toa Bạch, người giới thiệu những cuốn sách này nhất định là một người vô cùng ưu tú, chúc mừng tiểu thư Y Lệ Toa Bạch.

Bạn cần đăng nhập để bình luận