Căn Cứ Số 7

Chương 265: Chết ngay lập tức

Chỉ thấy từng bóng người xuất hiện theo hướng của học viện Nặc Á, tất cả đều đang giẫm trên thiết bị bay, cơ thể lơ lửng trên không, trên người mặc chiến giáp hoàn chỉnh, vây quanh lũ quái vật. Hiển nhiên bọn họ đã dự đoán trước rằng lũ quái vật sẽ xuất hiện ở đây, cùng nhau phục kích săn giết.

-Đây là một con quái thú cấp B, mỗi ngày Thế Giới Phế Tích sẽ khởi động lại chu kỳ.

Tô Nhu ở bên cạnh nói.

-Ừ.

Hứa Mạt gật đầu, hắn đã nhìn thấy những người đó tiến hành công kích quái thú.

Nguồn năng lượng hoả lực mạnh mẽ bị áp chế, đồng thời, hai người bị công kích sát thương trong phạm vi gần.

-Tổ đội cùng nhau đi săn, phân chia điểm.

Tô Nhu nói:

-Cho dù cùng cấp bậc với quái thú, muốn một mình săn giết cũng không dễ dàng, trừ khi nhân vật có sức chiến đấu mạnh, bằng không căn bản không thể vượt cấp.

Hứa Mạt cảm nhận được hoàn cảnh xung quanh.

Phía trước, có mấy con quái thú lao ra từ toà nhà bên cạnh, phát ra âm thanh bén nhọn chói tai, là Cự Anh Thú mà Hứa Mạt đã nhìn thấy, với kích thước khổng lồ và cấp C +.

-Tôi giúp cậu áp chế hoả lực, cậu đi săn đi.

Tô Nhu mở miệng nói.

Đây là phương thức phối hợp đoàn đội phổ biến trong Thế Giới Phế Tích, đồng thời cũng là cách giúp mọi người lấy điểm.

Nói xong, cô trực tiếp ghìm tâm, sẵn sàng nổ súng.

Tuy nhiên, Tô Nhu phát hiện ra rằng người Hứa Mạt đã đến.

Cự Anh Thú phát ra âm thanh chói tai khiến màng nhĩ của người ta đau đớn, nhưng Hứa Mạt dường như không nghe thấy được, thân thể nghiêng người tránh được một kích của Cự Anh Thú, nắm đấm đập xuống.

-Ầm…

Một quyền đánh xuống, thân thể Cự Anh Thú kia xuất hiện một cái lỗ thủng, bay ngược ra ngoài, rơi thẳng xuống.

Điều này làm cho Tô Nhu sửng sốt một lúc, cứ thế không nổ súng.

Thân thể Hứa Mạt không dừng lại, Cự Anh Thú phát ra âm thanh chói tai về phía hắn.

Hứa Mạt trực tiếp xông lên, đấm liên tục, vô cùng hung hãn.

Chẳng mấy chốc, tất cả Cự Anh Thú đều ngã xuống.

Tô Nhu buông súng xuống, tay không tấc sắt, không có bất kỳ trang bị nào trực tiếp săn giết quái thú cùng cấp bậc, khoảng cách giữa người với người quả thật rất lớn.

Đối với hầu hết mọi người, việc tiêu diệt quái vật cùng cấp thậm chí còn cần đến tinh thần đồng đội.

Ví dụ, cận chiến và tấn công tầm xa phối hợp với nhau.

Hứa Mạt hoàn toàn không cần nó.

-Có vẻ tôi dư thừa rồi.

Tô Nhu cười nói:

-Vậy các người tự chơi đi, tôi đi chỗ khác.

-Được, cám ơn.

Hứa Mạt gật đầu, hơi kinh ngạc trước sự thông minh của Tô Nhu.

Rất có chừng mực.

Sau khi sắp xếp xong xuôi thì chuẩn bị rời đi.

-Hẹn gặp lại.

Tô Nhu xoay người chạy về hướng khác.

-Xong rồi, nơi này không thích hợp với tôi.

Tiểu Thất buồn bực nói.

Sức chiến đấu của cậu là yếu nhất.

-Thế nơi nào mới thích hợp với cậu?

Diệp Thanh Điệp hỏi.

Tiểu Thất:

-???

Đau lòng.

Chị Điệp đã không còn là chị Điệp của ngày xưa.

Cậu muốn đi tìm Tiểu Tiểu.

-Không sao, chết vài lần là được.

Hứa Mạt sát muối thêm vào vết thương:

-Dù sao cũng là giả!

“???”

Tiểu Thất nhìn chằm chằm hai kẻ cùng một giuộc trước mặt.

Có một câu không biết nên nói ra hay không.

Ảnh nghe Hứa Mạt nói thì lao về phía trước.

Đây thực sự là một sân thí luyện rất tốt.

Chỉ có điều, biết là giả nên khi đối mặt với nguy hiểm cũng không thật sự sợ hãi, vẫn thiếu chút cảm giác.

Hứa Mạt vọt về phía trước, hắn đang luyện quyền.

Bất cứ nơi nào hắn đi qua đều có xác quái vật ở khắp mọi nơi.

-Hửm?

Lúc này Hứa Mạt nhíu mày, có mấy người đuổi theo bọn họ.

Hắn quay lại thì nhìn thấy phía sau có bốn người đang lao tới.

Trên người đều mặc chiến giáp nên không thấy rõ mặt.

-Cô gái này không tồi, có tư chất.

Một người thấp giọng nói.

Nghe giọng nói, tuổi không lớn lắm, Hứa Mạt không biết.

Ánh mắt của bọn họ dán chặt vào người Diệp Thanh Điệp.

Đây là khu vực phế tích, không thể tự do offline.

-Sau khi bắt được, mấy người có thể tự mình xử lý.

Giọng của tên cầm đầu hơi khàn khàn, giống như đang cố ý che giấu giọng thật của mình.

Hứa Mạt hiểu được, có thể mình biết người này, nhưng đối phương lại không muốn để mình biết gã là ai.

-Làm đi.

Gã mở miệng.

Hai người trái phải trực tiếp nổ súng bắn Hứa Mạt và Ảnh, nhưng lại không nhắm vào Diệp Thanh Điệp.

Bọn họ muốn người phụ nữ này sống.

Tiểu Thất thực sự trốn đằng sau Hứa Mạt.

Có anh Mạt ở đây, an toàn rồi.

Chỉ thấy Hứa Mạt nghiêng người tránh đi, hỏa lực trực tiếp xuyên qua đầu Hứa Mạt.

-Mẹ…

Tiểu Thất vừa định chửi bậy, lại trực tiếp bị đánh trúng.

Lần đầu tiên bước vào, đã nhận được thẻ trải nghiệm cái chết.

-Cậu làm cái gì vậy?

Tên cầm đầu thấp giọng chửi rủa.

-Sơ xuất.

Người bên cạnh nói.

Có vẻ như họ cũng muốn bắt sống Tiểu Thất.

Ảnh cũng đã sớm bị trúng đạn, đối thủ có vũ khí và trang bị, nhưng hắn không có áo giáp phòng thủ, vì vậy đã bị giết rồi biến mất.

Chỉ còn lại Hứa Mạt và Diệp Thanh Điệp.

Hai người bọn họ lần này nhắm thẳng vào Hứa Mạt, bắn thẳng vào, nhưng không phải nhắm vào đầu mà bắn vào chân.

-Bịch!

Thân hình Hứa Mạt lao nhanh về phía trước, hắn không sử dụng niệm lực.

Nơi này là thế giới ảo, hắn không muốn bị lộ.

-Hả?

Hai người đều bắn trượt, thấy Hứa Mạt lao về phía mình, liền nổ súng liên tục.

Bước chân đạp mạnh, hai mảnh sắt trên mặt đất bay lên, Hứa Mạt chộp lấy ném ra ngoài, dùng sức mạnh đáng sợ bay về phía hai người, chuẩn xác đập nát khẩu súng trong tay bọn họ.

Chính xác như vậy?

Cả hai rút dao sau lưng ra, lao về phía Hứa Mạt.

Hứa Mạt cũng chạy về phía hai người đối diện, dưới ánh đao lập lòe, hắn nghiêng người tránh đi, một quyền nện xuống, trực tiếp đánh vào đầu.

Cú đấm đáng sợ xuyên qua áo giáp chiến đấu và trực tiếp đập vỡ đầu, người đàn ông này chết ngay lập tức.

Bạn cần đăng nhập để bình luận