Căn Cứ Số 7

Chương 291: Hứa Mạt đã không còn là Hứa Mạt của ngày trước nữa

-Bộ hung thủ được xếp vào lớp a hả? Sao học viện lại muốn bảo vệ hắn?

-Hình như còn có những người khác tham dự nữa, người xếp đầu, học sinh năm thứ hai, thiên phú cấp A, hẫu thuận của quân đội, còn có Tôn Tiểu Tiểu, Tô Nhu. Không biết học viện cân nhắc thế nào, chắc là phải có nguyên nhân đó.

Tô Nhu đi trong học viện, nhìn thấy rất nhiều người đang nhìn về phía cô, bàn tán ồn ào.

Thậm chí có người còn đi lên hỏi:

-Tô Nhu, đêm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?

Tô Nhi nhìn vào người học sinh phía trước, đáp lại:

-Chờ câu trả lời của học viện đi.

Nói xong, cô tiếp tục cất bước rời đi.

-Tô Nhu hình như rất tự tin?

-Ừ, có thể là có ẩn tình khác, học viện nhất định sẽ giải quyết thỏa đáng.

-Cơ mà, cho dù là chuyện bí ẩn gì thì ảnh hưởng của việc giết người trên đường vẫn rất tồi tệ, e là khó để xóa lắm.

Có người lo lắng nói.

Chuyện kia, đối với dân chúng vẫn có lực đả kích khá lớn, vì thế, mới có thể gây ra náo động lớn như thế.

Giáo viên học viện cũng không bình tĩnh nổi.

Bọn hắn điên cuồng tìm kiếm Lâm Thanh Trạch, muốn biết chuyện gì đã xảy ra, vì cái gì mà lại chậm chạp chưa đưa ra lời giải thích.

Nhưng mà lần này, Lâm Thanh Trạch lại không chịu đáp lại, đến nỗi còn trốn ra đằng sau, máy truyền tin cũng không tiếp.

Sự việc kéo dài âm ỉ.

Tất cả mọi người đều đang chờ đợi học viện Nặc Á trả lời.

Thế mà, học viện Nặc Á vẫn không hồi âm.

Ròng rã tận ba ngày, dư luận đã hoàn toàn bùng nổ, dân chúng thành phố Cương Khung đã không còn bình tĩnh được nữa.

Học viện Nặc Á thật sự ngạo mạn đến mức như thế này sao?

Nội bộ học viên cũng phản ứng vô cùng lớn.

Thậm chí có học sinh đã bắt đầu chất vấn học viện.

Lúc này.

Trong viện.

Lão nhân đang ngồi ở trên ghế, máy truyền tin rung lên, hắn nhấc máy.

-Cái lão già này, giờ mà ông còn có tâm tình nằm dài sao?

Phía bên kia màn hình là một ông lão uy nghiêm, hỏi lão nhân đó.

-Không thế thì sao?

Lão nhân đáp lại.

-Bên chỗ của ông xảy ra chuyện gì còn không mau phản hồi đi, đều đã ảnh hưởng đến chúng tôi rồi.

Ông lão nghiêm nghị nói.

-Ông coi kìa, có rất nhiều người bất mãn với phái học viện của chúng ta nha.

Lão nhân đáp.

Ông lão uy nghiêm mang vẻ mặt nghiêm túc gật đầu một cái, nói:

-Ông có ý tưởng gì?

-Tôi không biết lần này có phải được xem là một lần dò xét hay không, nhưng bất kể là phải hay không phải, giới truyền thông cũng nên thanh tẩy chút đi. Những năm gần đây, đám tài phiệt kia khuếch trương giới truyền thông có chút lợi hại đó.

Lão nhân nói.

Ông lão uy nghiêm kia cười cười:

-Ông nói ông đã lớn tuổi, vậy mà còn quan tâm tới mấy cái chuyện này.

-Bị người khác chọc phải, còn có thể không đánh lại sao?

Người kia nói:

-Tắt máy đi.

-Ừ.

Ông lão uy nghiêm gật đầu.

Sau khi cúp điện thoại, lão nhân bấm số Lâm Thanh Trạch.

Lâm Thanh Trạch nhận máy.

-Hai tiếng nữa, mở cửa cho đám truyền thông, mời người dân, cục trị an tiến vào học viện, trực tiếp toàn thành phố.

Lão nhân mở miệng nói.

-Được.

Lâm Thanh Trạch gật đầu.

Làm mọi thứ xong, lão nhân gọi một tiếng:

-Hứa Mạt.

Hứa Mạt đang tu luyện liền bị phân tâm, đi ra ngoài, vô cùng khách sáo đáp:

-Thầy.

Đã lâu như vậy rồi, hắn làm sao không thể đoán được thân phận của lão nhân chứ.

-Vẫn luôn có người điều tra cậu, cậu có kẻ thù sao?

Lão nhân hỏi:

-Lúc trước nghe tất cả chuyện của cậu, là Lâm Thanh Trạch nghe được từ miệng của Lâm Tịch. Lâm Tịch nói cậu trọng tình nghĩa, còn lấy bản thân mình ra đảm bảo cho phẩm hạnh của cậu. Cô ấy còn nói cậu là cô nhi, là người săn hoang dã, tôi thấy hình như không giống.

Trong lòng Hứa Mạt liền cảm thấy ấm áp, thì ra học viện chăm sóc mình như vậy là do chị Tịch giúp đỡ sau lưng.

Chỉ có điều quả thật đúng như thế, thiên phú dù có tốt mà phẩm hạnh không được thì học viện bồi dưỡng cậu làm cái gì?

-Thưa thầy, tôi đến thế giới dưới đất, là chỗ lánh nạn.

Hứa Mạt mở miệng đáp. Sự tình đã đến mức này rồi, không cần phải che giấu nữa.

Hắn giản lược kể sự việc lại một lần, lão nhân liền gật đầu.

-Ánh mắt của Lâm Tịch không tệ, đem đến cho ta một hạt giống tốt.

Lão nhân nói.

Nói như vậy, chuyện này có phải là đang nhắm tới Hứa Mạt hay không?

Đám người kia vẫn luôn điều tra Hứa Mạt, họ đã tra ra được thân phận của Hứa Mạt rồi sao?

Hứa Mạt cười khổ:

-Đem lại phiền toái cho thầy rồi.

-Không sao, phía sau chuyện này chắc chắn không đơn giản như vậy. Có một số người muốn làm ít chuyện, nếu đã như vậy thì thành toàn cho bọn hắn thôi.

Lão nhân không thèm để ý nói:

-Chuẩn bị một chút đi.

-Chuẩn bị?

Hứa Mạt ngạc nhiên.

-Ừ.

Lão nhân đứng dậy, sửa sang quần áo cho Hứa Mạt, vỗ bờ vai của hắn rồi nói:

-Ăn mặc đẹp trai một chút, đừng làm ảnh hưởng đến hình tượng của học viện Nặc Á chúng ta. Từ nay trở về sau, cậu chính là học viên đại diện cho bộ mặt của học viện Nặc Á này.

Nội tâm Hứa Mạt chấn động, nhìn về phía lão nhân, trong lòng gợn sóng.

Hắn đương nhiên biết chuyện gì sắp xảy ra.

-Đi thôi.

Lão nhân nói:

-Ta cũng đi chuẩn bị một chút.

Nói xong, hắn liền quay người đi về phía căn phòng.

Không biết đã bao nhiêu lâu rồi không xuất hiện trước mặt công chúng.

Cảm giác nghi thức vẫn phải có!

Nhìn thấy bóng lưng của lão nhân, nội tâm Hứa Mạt chảy qua một dòng nước ấm.

Hắn quay người, đi về phía căn phòng.

-Hứa Mạt.

Tinh Vân đứng một bên có chút bất ngờ, sau đó đôi mắt cô ánh lên nụ cười sáng lạn.

Vừa cười liền khóc.

Cô biết, lời của lão nhân có ý nghĩa như thế nào với Hứa Mạt.

Kể từ hôm nay.

Hứa Mạt đã không còn là Hứa Mạt của ngày trước nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận