Căn Cứ Số 7

Chương 205: Cơn phẫn nộ

- Tuyệt đấy.

Tôn Tiểu Tiểu nhìn Giang Đồng bay lên mà khen.

Trong ánh mắt của Giang Đồng lộ ra vẻ đắc ý, chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ như bay, tuy bản thân không nhìn thấy nhưng hắn nghĩ bản thân lúc này nhất định rất ngầu nhỉ?

Trong mồm của quỷ bò thở ra luồng khí nặng nặng, , hắn ngẩng đầu lướt mắt nhìn Giang Đồng đang bay tới, cái dìu trong tay trực tiếp bổ ra.

-Bàng….

Một âm thanh lớn, chiếc dìu trực tiếp làm bay con dao trong tay Giang Đồng ra ngoài, sức mạnh sợ rằng sẽ bắn vào áo giáp của Giang Đồng.

Rầm một tiếng, áo giáp lại bị một nhát rìu chém đôi, xuất hiện vết nứt, cơ thể hắn bị chấn động bay ra ngoài ngã trên mặt đất, phụt ra một ngụm máu tươi, sắc mặt nhợt nhạt.

-Ái…

Tôn Tiểu Tiểu chớp chớp mắt.

Quả nhiên, có hơi tuyệt.

Giang Đồng có lòng muốn chết rồi, không chỉ mất mặt, áo giáp cũng bị chém đôi, ngực truyền tới sự đau nhói.

Nếu như không có chiến giáp hộ thân, nhát rìu này sợ rằng đã kết thúc cuộc đời hắn rồi.

Người gen của đường Ngụy kinh khủng như này sao?

Sớm biết đã không xông lên đầu tiên rồi.

Sắc mặt Lâm Tịch cũng không dễ coi, lại mạnh như vậy sao.

Quái vật đầu bò bá đạo này thực lực chắc chắn ở cấp B.

Lần này quả nhiên là nhắm tới cô, vì để đối phó cô cái giá phải trả quả không nhỏ.

- Bịch.

Quỷ bò giẫm chân xuống mặt đất, bàn đá của đường Ngụy đều vì sức mạnh to lớn mà chấn động.

- Đoàng……

Một quả pháo năng lượng màu xanh trực tiếp phát nổ trên người hắn, tư thế xông lên trước của quỷ bò bị chặn lại, cơ thể trượt trở lại, cơ thể bị nổ ra một đường máu. Ánh mắt hung ác của hắn quét đến trước mắt, chỉ thấy Tô Nhu cầm một khẩu súng nặng một lần nữa khai hỏa quỷ bò, cô đổi súng rồi.

-Đoàng!

Sức mạnh lớn của hỏa lực bắn ra, chiếc rìu của quỷ bò chém ra, cùng với pháo năng lượng va chạm vào nhau, ánh sáng xanh đẹp bắn ra, sức hủy diệt tiền ẩn cực đáng sợ.

Cấp nguyên lực của Tô Nhu là C+, nhưng cô mang bên người hai món vũ khí, lúc này khẩu súng là vũ khí nguyên lực cấp B.

-Cô Lâm Tịch, bắt lấy.

Hưa Tư cầm kiếm nguyên lực ném cho Lâm Tịch, Lâm Tịch giơ tay đỡ lấy, sau đó cơ thể xông về phía quỷ bò.

Trong tay Tô Nhu cầm súng năng lượng cướp lấy những tia chớp nhập nhòe, đang tích trữ năng lượng.

Ánh sáng xanh bùng nổ, lại là một viên pháo năng lương được bắn ra, lần này là nhằn thẳng vào người khác.

Tia chớp màu xanh lóe qua không gian, pháo năng lượng trực tiếp từng đường bắn xuyên qua, trong chớp mắt mấy người đã ngã xuống.

-Giết chết ả.

Quỷ bò chỉ vào Tô Nhu nói, lập tức người gen xung quang điên cuồng chạy xông lên phía Tô Nhu, mặt đất rung lên mạnh.

Tôn Tiểu Tiểu hơi phiền muộn, lần này cô không có lái robot đến, lại để ở trong thành phố Cương Khung.

Lúc này bọn họ không để tâm quá nhiều, bên cạnh Tô Nhu đang có hộ vệ, nếu thấy người gen sẽ trực tiếp giết chết.

Lâm Tịch chiến đầu với tên quỷ bò.

Lâm Tịch khéo léo linh hoạt, quỷ bò tàn bạo, mỗi lẫn đánh nhau đều vô cùng kịch liệt.

Xét về sức lực Lâm Tịch có chút thiệt thòi, liên tiếp lùi lại nhưng Tô Nhu đôi khi sẽ giúp cô, làm phân tâm tên quỷ bò, vì vậy mà Lâm Tịch chiếm được thế chủ động.

Hứa Mạt không chiến đấu, hắn tới một căn phòng khác.

Ở đây chỉ có mấy người gen canh giữ, còn có Từ Phi Phi đang bị trói.

Từ Phi Phi để người gen trói cô lại.

Vì vậy, mặc dù người gen bị hạ gục, nhưng cô và Lâm Giản giống nhau đều bị bắt cóc.

-Cứu tôi.

Nhìn thấy Hứa Mạt xuất hiện, Từ Phi Phi kêu la với vẻ yếu đuổi, trong ánh mắt lộ ra vẻ ấm ức dường như rất đáng thương.

Mấy người gen xông về Hứa Mạt, một lá bài kim loại bay ra, liên tiếp lướt qua cổ họng bọn chúng, chúng ngã trên vũng máu.

Từ Phi Phi nhìn những cái xác dưới mặt đất, nhịp tim đập liên hồi.

Người này là người nào?

Hắn làm sao điều khiển lá bài để giết người.

Hứa Mạt đi đến trước mặt Từ Phi Phi.

Từ Phi Phi vô cùng xinh đẹp nhìn hắn, hiện ra biểu cảm cầu cứu.

Giống y như thật.

-Ai đứng sau cô?

Hứa Mạt hỏi, làm cho tim của Từ Phi Phi đập thình thịch.

Cô nhìn chằn chằm Hứa Mạt.

Hắn làm sao biết được?

Có điều chỉ trong nháy mắt biểu cảm của cô khôi phục như bình thường, dáng vẻ vẫn rất đáng thương, nói:

-Cái gì?

Hứa Mạt xoay người, hắn cầm lên lưỡi rìu của tên đầu bò, đi đến trước Từ Phi Phi.

Đôi tay giơ rìu lên, Từ Phi Phi nhìn thấy cảnh trước mắt lộ rõ vẻ kinh sợ.

Cơ thể cô run lên dữ dội, nhưng cô bị trói rồi chạy trốn không được.

-Tôi chỉ hỏi một lần, ai đứng sau cô.

Hứa Mạt tiếp tục hỏi, cái rìu giơ lên dường như mọi lúc có thể chém xuống.

Cơ thể Từ Phi Phi run cầm cập, chỉ thấy cánh tay của Hứa Mạt động đậy đang chuẩn bị chém xuống.

-Minh Vũ của tập đoàn Minh Thị.

Từ Phi Phi nói.

Cô thế nào cũng nghĩ không thông, tại sao đối phương biết?

Trong mắt Hứa Mạt lướt qua một ý nghĩ chết chóc.

Tập đoàn Minh Thị thật sự vẫn động tay vào rồi.

Nếu như hôm nay không phải hắn tới kịp, Lâm Tịch và Diệp Thanh Điệp đều phải chết.

Lâm Giản ngu ngốc như vậy.

Hứa Mạt vứt cái rìu đi, Từ Phi Phi thở nhẹ một hơi, cô muốn bỏ trốn.

Có điều cô lại kinh hãi nhìn thấy Hứa Mạt đang cầm súng nhắm vào cô.

-Chết thế này không khó coi như kia.

Hứa Mạt nói.

-Pằng….

Một tiếng súng vang lên, đạn xuyên qua ấn đường của Từ Phi Phi, cô chết không nhắm mắt, mắt vẫn chừng chừng nhìn Hứa Mạt.

Ý nghĩ cuối cùng trong đầu cô ấy là.

Ngươi là ma quỷ sao!

Sau khi giết chết Từ Phi Phi, Hứa Mạt đi ra ngoài.

Đường Ngụy lúc này đã bùng nổ chiến loạn, người gen trên đường Ngụy hình như phẫn nộ khi đồng bọn không ngừng bị giết chết, bọn chúng cũng đều gia nhập trận chiến.

Loài người kì thị người gen.

Người gen trên đường Ngụy cũng căm thù loài người nhiều.

Vũ khí hạng nặng của Tô Nhu không ngừng bắn ra, nhìn thấy đồng loại nằm trên vũng máu, kích thích cơn phẫn nộ của bọn chúng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận