Căn Cứ Số 7

Chương 170: Sĩ quan huấn luyện

Lời nói của Hứa Mạt dường như đã đâm trúng vào nỗi đau thầm kín của Tần Phu, ông ta lặng lẽ uống một ly rượu.

-Sao lại không muốn.

Tần Phu đặt ly rượu xuống, nhìn Hứa Mạt nói:

-Trước kia, tôi còn có một đứa con gái.

Những người khác sau khi nghe được câu nói này cũng đều có chút buồn bã.

Hứa Mạt ngây người, thấp giọng nói:

-Cháu xin lỗi.

-Không sao.

Tần Phu nói:

-Cậu nhóc cậu nói rất đúng, những năm qua ta đã gặp rất nhiều nguy hiểm, thợ săn hoang dã có cái chết yên lành rất ít, trừ khi là rửa tay gác kiếm.

-Nhưng sinh hoạt phí trong thành phố quá đắt đỏ, muốn rửa tay gác kiếm đâu có dễ, thợ săn hoang dã rất nhiều nên quái thú cấp C bị ép giá thấp còn nếu chúng tôi bắt gặp quái thú mạnh hơn sợ là chỉ có con đường chết, số tiền liên bang tôi kiếm được mà muốn có một ngôi nhà trong thành phố quả thực rất khó.

Tần Phu nhìn con gái mình và nói:

-Cậu nhìn xem bọn chúng tuổi cũng không nhỏ nữa, hoặc là độc thân, hoặc là không dám sinh con, sinh ra rồi thì phải làm sao? Trong thành phố muốn cho đứa nhỏ có điều kiện tốt cần đến một khoản tiền liêng bang lớn, khoản tiền đó những người như chúng tôi không thể có được, trừ khi là bán mạng cho người khác, nhưng như vậy so với làm thợ săn hoang dã nguy hiểm hơn nhiều.

Hứa Mạt hiểu được những gì Tần Phu nói.

Xem ra thế giới nào cũng giống nhau.

Gia đình Tần Phu nếu không có bản lĩnh có lẽ cũng không có ảo tưởng, yên tâm mà làm người dưới đáy xã hội.

Nhóm người Diệp Thanh Điệp nhận ra rằng, cuộc sống dường như cũng không đẹp như là họ tưởng tượng, chỉ là họ ở thế giới ngầm bị đè nén quá lâu mà thôi.

Bỗng nhiên cảm thấy một cuộc sống an nhàn như vậy làm cho bọn họ sinh ra hy vọng.

-Cho nên vẫn luôn ghen tị với những người may mắn được học tập trong học viện, đó cũng là điều tôi vẫn hằng mơ ước, muốn được cho con đến trường học tập, chỉ tiếc rằng tôi sẽ không bao giờ có được cơ hội đó.

Tần Phu cười rồi nói:

-Nhìn thấy mọi người làm cho tôi nghĩ đến những chuyện này.

-Ba à, đã lớn như vậy rồi nói đến những chuyện đó thì có ý nghĩa gì nữa.

Con gái Tần Phu một mình uống cạn một ly, nhìn đám người Hứa Mạt nói:

-Bọn họ vẫn còn trẻ, trí tưởng tượng phong phú, những lời cha nói mất tinh thần quá rồi.

Bản thân cô ấy đâu phải là chưa từng thất vọng.

Nhưng đó chỉ là tưởng tượng lúc nhỏ, cô cũng ghen tị với những người đó.

-Đúng vậy, không nói những điều này nữa, uống rượu đi.

Người chồng ở bên cạnh nói.

-Uống rượu, uống rượu, chỉ biết uống.

Người vợ cáu kỉnh, trừng mắt nhìn hắn.

Người chồng uống một hớp rượu, cúi đầu nói:

-Là ta không có tiền đồ, những năm qua đã có lỗi với em rồi làm em đến ngay cả sinh con cũng không dám.

Bầu không khí bỗng nhiên thay đổi, tâm trạng người con gái có chút trùng xuống, cô đứng dậy và rời khỏi đó.

Người chồng đuổi theo.

Bình thường thợ săn hoang dã chỉ có thể ở cùng với những thợ săn hoang dã khác cùng sống thành một nhóm.

Sinh con rồi thì phải làm sao?

Dẫn theo chúng bên cạnh để đi săn bắn hay sao.

Sau đó, hai đứa con còn lại của Tần Phu cũng đứng dậy.

Tần Phu một mình uống một ngụm rượu, cười khổ nhìn Hứa Mạt nói:

-Cuộc sống là như vậy đấy.

-Ừm

Hứa Mạt gật đầu.

Cảm nhận được đây quả thật là hương vị của cuộc sống.

Ánh mắt anh ta thay đổi nhìn về hướng xa xăm.

Ở bên đó cũng có một nhóm người ngồi quây quần phía ngoài uống rượu nhưng ánh mắt liên tục nhìn chăm chú về phía này.

Trong đó có một người chính là Độc Nhãn Long, kẻ bị mù một mắt bọn họ đã gặp trong lúc quay lại căn cứ.

Hứa Mạt nhìn đi chỗ khác và cũng không để ý lắm.

Những đám mây đỏ dần tan đi nhường chỗ cho màn đêm buông xuống.

Bên ngoài ngôi lều đệm đã trải sẵn, nhóm người của Hứa Mạt nằm lên trên đó.

Ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy ánh sáng yếu ớt do lá chắn năng lượng tỏa ra trên bầu trời.

Và còn có cả bầu trời sao.

Bầu trời đầy sao, những ngôi sao đang chiếu xuống, đẹp đến chói mắt.

Hứa Mạt nhìn thấy cảnh tượng trước mắt dường như là không cùng một thời đại.

Đó giống như đó đã là chuyện của kiếp trước rồi.

-Đẹp quá, Hứa Mạt, cậu nói xem tương lai của chúng ta sẽ như thế nào?

Diệp Thanh Điệp thì thào nói nhỏ, cô đang nằm bên cạnh cách Từ Mạt không xa, phía bên phải là Tiểu Thất và Ảnh, Tinh Vân nằm ở bên kia.

Tiểu Thất chỉ có thể ghen tị.

Hứa Mạt quay đầu nhìn Diệp Thanh Điệp.

-Nhìn gì chứ?

Diệp Thanh Điệp thấy vậy cũng nhìn anh ta.

Bốn mắt nhìn nhau dường như có chút mập mờ.

-Không có gì.

Hứa Mạt lộ ra vẻ mặt kỳ quái.

Nóng nảy như chị C mà lại thơ mộng như vậy.

Không giống chị ấy chút nào.

Diệp Thanh Điệp hung dữ lườm anh ta chẳng qua là bây giờ không thể đánh thắng.

-Cậu không nghĩ đến sao?

Diệp Thanh Điệp hỏi.

Cô trước đây cũng chưa từng nghĩ đến điều này.

Nhưng khi đến thế giới phía trên thì cô lại bắt đầu tưởng tượng về tương lai.

-Chưa nghĩ tới.

Hứa Mạt đáp.

Anh quả thực chưa từng nghĩ tới mặc dù anh cũng rất mong chờ nó.

Thời đại giữa các vì sao.

Tràn đầy mạo hiểm.

Anh là người thích những thử thách nhưng không thích sự kiểm soát.

-Đều đang bàn về chuyện tương lai à?

Tiểu Thất lẩm bẩm:

-Muốn sinh mấy đứa con.

-Cậu muốn chết à?

Diệp Thanh Điệp nghiến răng nói.

Tiểu Thất co đầu lại.

Không phải chính cô hỏi Hứa Mạt về tương lai sao?

Tương lai không có nghĩa phải là sinh con.

-Tôi muốn vào học viện âm nhạc.

Tinh Vân nhìn lên bầu trời.

Đây là ước muốn từ trước đến nay của cô ấy.

Cũng là điều cha cô luôn hứa với cô.

Nếu thật sự có ngày có thể vào học viện âm nhạc thì thật là tuyệt vời?

Nhưng học viện âm nhạc sẽ nhận người di truyền sao?

Nghĩ đến đây Tinh Vân lại cảm thấy cô quạnh.

Nhưng dù sao thì có thể có chút giả tưởng rồi.

-Tôi muốn làm sĩ quan huấn luyện.

Diệp Thanh Điệp nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận