Căn Cứ Số 7

Chương 93: Một năm

Đám người Hứa Mạt nhìn vào bên trong, một đống tro tàn, thiêu rụi mọi thứ.

Có tội lỗi, có lý tưởng.

Những người qua đường không ai thèm đếm xỉa gì đến chợ đen nữa.

-Hết thật rồi.

Diệp Thanh Điệp nhìn đống tro tàn bên trong thấp giọng nói.

Hết thảy tất cả, đã kết thúc như thế này.

Rất nhiều người đã bỏ mạng.

Một số người đã phải trả giá, Rắn Hổ Mang, bí thư Kim, còn có Tần Trọng, tất cả họ đều đã đánh đổi bằng tính mạng.

Nhưng còn những người đứng sau thì sao?

-Cậu nói xem, thí nghiệm vẫn đang tiếp tục trong một nhà máy bí mật nào đó, phải không?

Diệp Thanh Điệp thấp giọng hỏi.

Hứa Mạt không trả lời.

Câu hỏi này, hắn không biết phải trả lời như thế nào.

Các căn cứ thí nghiệm đều là bí mật, được che đậy bởi các nhà máy khác, xưởng chế tạo vũ khí Ngoã Luân đã bị phát hiện và phá hủy.

Nhưng còn các nhà máy khác thì sao?

Thí nghiệm vẫn đang diễn ra chứ?

-Con ơi…

Xa xa có một giọng nói truyền đến khiến trong lòng Hứa Mạt giật giật.

Hắn nhìn về phía đó thì thấy một người phụ nữ đang cuống cuồng chạy khắp nơi, tìm kiếm đứa con bị lạc mất của mình.

Diệp Thanh Điệp và những người khác nhìn về phía đó, trong lòng dấy lên một nỗi bi thương khó có thể diễn tả.

Người đi đường ai nấy đều nắm chặt tay con, thậm chí có người còn ôm vào trong lòng vội vàng rời khỏi đây.

Nhìn mọi thứ xung quanh, Hứa Mạt cười tự giễu, ngẩng đầu nhìn ngọn đèn trên đỉnh đầu!

……..

Khu đô thị chính của thành phố nơi thế giới ngầm, tại một căn cứ thí nghiệm bí mật của nhà máy.

Trong một văn phòng, một người đàn ông trung niên mặc áo khoác trắng và đeo kính đang chăm chú nhìn mấy bức ảnh trong tay mình.

Có tiếng gõ cửa bên ngoài.

-Vào đi.

Người đàn ông trung niên nói.

Chỉ thấy một người đàn ông mặc đồng phục tiến vào văn phòng, đặt tay phải lên ngực, chào người đàn ông trung niên và nói:

-Thưa ngài!

-Ừm.

Người đàn ông trung niên gật đầu, nói:

-Lại đây!

Người mặc đồng phục bước tới, người trung niên đưa cho hắn một bức ảnh trong tay.

Là một bức ảnh chụp chung, một gia đình ba người.

Người đàn ông tuấn tú phi phàm, trong khi người nữ thì xinh đẹp, đoan trang và tư thế oai hùng hiên ngang. Bọn họ mặc hai loại quân phục khác nhau, nhưng có thể thấy họ đều là những người có địa vị.

Bé gái chỉ mới bốn, năm tuổi, rất đáng yêu, được bảo bọc trong vòng tay bố mẹ, tươi cười hạnh phúc.

Nếu Hứa Mạt nhìn thấy cô bé, có lẽ anh sẽ cảm thấy hơi quen mắt.

-Đây là bức ảnh được chụp hơn mười năm trước, người đàn ông này từng là thành viên ưu tú của đội hộ vệ thành bang, sau khi phạm tội, trở thành tội phạm bị truy nã của thành bang, sợ tội nên mang theo con gái bỏ trốn nhiều năm nay, nhưng vẫn chưa tìm được, về sau, nhiệm vụ bị gián đoạn.

Người nọ nhìn chằm chằm đối phương nói.

-Trước khi chạy trốn người đàn ông bị tiêm chất tiến hóa gen chưa hoàn chỉnh. Dựa theo số liệu thực nghiệm quan sát mấy năm nay, loại dịch tiến hóa gen không hoàn chỉnh này sẽ khiến cho cơ thể không ngừng béo lên, cho nên, hiện tại hắn hẳn là rất mập, đứa bé gái khoảng mười tám, mười chín tuổi.

-Bọn họ hẳn là cách xa khu chủ thành, phái đội hộ vệ, hơn nữa thông báo cho chấp pháp đội các khu vực khác tìm họ, nhiệm vụ cấp S.

Giọng người trung niên lạnh lùng. Họ đã tìm kiếm khắp khu chủ thành nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng người nọ. Nhiều năm trôi qua như vậy, đối phương hẳn là đã chạy trốn đến nơi hẻo lánh nào đó, nhưng điều đó không quan trọng, dưới đất cũng không lớn.

-Vâng! Thưa ngài!

Viên sĩ quan khom lưng nói.

-Đi đi.

Người trung niên gật đầu, đối phương cầm ảnh chụp ra khỏi văn phòng, đóng cửa rời đi.

Nhìn bóng dáng người nọ rời đi, người đàn ông trung niên nheo mắt lại.

Cơ thể thí nghiệm số một hoàn toàn phù hợp với chất tiến hóa gen hệ tinh thần trình tự S. Sau hơn mười năm, cô gái trước đây đã trở nên như thế nào?

Có mất khống chế tinh thần không?



Một năm sau.

Trật tự của thế giới ngầm vẫn như thường lệ, như thể không có gì thay đổi.

Một năm qua, Hứa Mạt phát hiện thế giới ngầm hoàn toàn không thể coi là một thế giới, nơi đây không lớn, chính xác hơn nên gọi là một thành phố ngầm, nhưng mật độ dân cư lại cực kỳ cao.

Hắn đoán rằng nơi này là chỗ ẩn náu, những 'đại nhân vật' kia đã nô dịch hóa tâm trí của những người trong thế giới ngầm và tẩy não họ.

Khu chủ thành của thành bang hẳn là khu vực trung tâm của thế giới ngầm, từ nơi này đi lên, rất có thể chính là tòa thành thị sắt thép tráng lệ mà hắn đã nhìn thấy ở trên.

Các khu vực đô thị chính có nhiều hình thức giải trí hơn các khu vực khác, an ninh cũng tương đối tốt hơn.

Ngay cả khi vào đêm, vẫn như cũ không thiếu ánh đèn toả sáng, nhiều người vẫn còn hoạt động bên ngoài.

Khu thành chính có một con đường, nơi ánh đèn mờ ảo, nhưng lại sống động lạ thường.

Âm nhạc và tiếng ồn hòa lẫn vào nhau, còn mấy gã say rượu thì loạng choạng ngã xuống mặt đất.

Con phố này là phố quán bar trong thành phố chính.

Trong một quán rượu, ánh sáng mờ ảo và âm nhạc nhẹ nhàng khiến cho người ta cảm thấy rất thoải mái.

Ở đây chủ yếu là phụ nữ, vì nhân viên pha chế rất ưa nhìn.

Thoạt nhìn khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, cao một mét tám, với đôi mắt lấp lánh có hồn, để tóc rối, phong cách rất hút mắt.

Hơn nữa, anh ta còn là một người pha chế ma thuật.

Phu nhân Hải Luân ba mươi tuổi, dáng người đẫy đà, trên người thoang thoảng hương nước hoa, mặc một chiếc áo cổ chữ V khoét sâu đang ngồi ở quầy bar, người pha chế rượu trước mặt có thể nhìn thấy khe rãnh trắng như tuyết của cô khi cúi đầu.

Bên cạnh, một thiếu niên phục vụ rượu và đồ ăn kèm cho khách liếc nhìn phu nhân Hải Luân, từ trên hướng xuống, thấy được bộ ngực đầy đặn kia.

Thiếu niên có chút hâm mộ nhìn bartender đang pha chế rượu trước quầy bar.

Phu nhân Hải Luân cũng nhìn hắn, người phục vụ rót hỗn hợp rượu vào trong ly của cô, rượu vẫn lơ lửng trong không khí chốc lát, phu nhân cúi đầu nhìn ly, quả nhiên không chảy nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận