Căn Cứ Số 7

Chương 59: Hỗ trợ

-Tiểu thư Lăng Dung, tôi lên trên nghỉ ngơi đây.

Hứa Mạt không để ý đi thẳng lên lầu.

Lăng Dung sững sờ. Cho dù là trước kia hay là hiện tại, Hứa Mạt cũng sẽ không cư xử vô lễ như vậy.

Nhưng mà ngẫm lại một lúc, khóe miệng của Lăng Dung chợt cong lên một chút, lóe lên một cái rồi biến mất.

Tâm tư của thiếu nữ luôn luôn phức tạp như vậy đó.

Một khoảng thời gian sau đó, Hứa Mạt mỗi ngày đều đi sớm về trễ. Lăng Dung cũng không hỏi đến làm gì, cô biết Hứa Mạt hiện tại khác với trước kia rất nhiều, hắn tự sẽ có chủ kiến của mình.

Ngược lại Bạch Vi đôi khi lại có chút tò mò, cái thằng nhóc Hứa Mạt này làm cái gì mà ngày nào cũng đi ra ngoài vậy nhỉ?

Thậm chí cô còn len lén suy đoán, đừng có nói là Hứa Mạt biết yêu rồi đi?

Nếu Hứa Mạt biết được suy nghĩ của cô, chẳng biết hắn sẽ cảm thấy như thế nào.

Những ngày này hắn đang liên tục tiến hành huấn luyện gian khổ, thực lực cũng nhanh chóng tiến bộ như bay. Hắn phát hiện dường như sau khi tập luyện kịch liệt xong, đi tu luyện thuật hô hấp sẽ càng có hiệu quả hơn.

Lúc này, trong khu nhà máy bỏ hoang bên trong đấu trường, tiếng đao và kiếm va chạm không ngừng phát ra.

Đao của Hứa Mạt tung ra từng chiêu tàn bạo. Trọng kiếm của Tái Tư có lực tựa ngàn cân, thế mà khi đối mặt với sức mạnh của Hứa Mạt, Tái Tư cũng trụ không được. Những ngày qua Hứa Mạt không chỉ tiến bộ ở kỹ thuật chiến đấu.

Tố chất của cơ thể, lực cảm giác, tốc độ phản ứng của hắn cũng mạnh hơn rất nhiều.

Ngay lúc đó kiếm của Tái Tư chém xuống, Hứa Mạt đưa đao đỡ lấy, mượn lực làm cho thân thể của hắn lùi lại phía sau, sau đó đạp xuống đất, đột nhiên thoát ra khỏi đó, lấy tốc độ cực nhanh chém tới. Tái Tư vừa nhấc kiếm quét qua đã thấy thế đao của Hứa Mạt biến đổi, xẹt qua một đường vòng cung, lách qua được trọng kiếm đang chém ra liên tục kia, đao ma sát lên áo giáp của Tái Tư phát ra tiếng vang bén nhọn chói tai.

-Xùy xùy...

Tái Tư đưa khiên chắn lại đao của Hứa Mạt, Hứa Mạt mượn thế trượt lui, hai người tách ra một khoảng.

-Lợi hại.

Tái Tư nói với Hứa Mạt:

-Hứa Mạt, cậu tiến bộ nhanh quá, nếu như không mặc áo giáp chắc tôi đã chết rồi.

-Tái Tư, sức mạnh của tôi không bằng anh.

Hứa Mạt mở miệng nói, sức mạnh của Tái Tư quả thực rất lớn.

-Hai người đừng có ngồi đó tâng bốc nhau nữa.

Diệp Thanh Điệp ngồi một bên xem náo nhiệt.

Mấy ngày nay Hứa Mạt tiến bộ thế nào, cô đương nhiên nhìn thấy. Người này đích thực có thiên phú, theo như hắn nói, hắn từ sau khi bố mẹ qua đời mới tiếp xúc với tu luyện thuật hô hấp thành nguyên lực.

Hứa Mạt nhìn về phái Diệp Thanh Điệp, chỉ nghe cô ấy nói:

-Người bình thường đã sớm không phải là đối thủ của cậu rồi. Nhưng sau này đối mặt với kẻ địch có thể là người cải tạo, người có gen chiến sĩ hay là với người tu hành nguyên lực siêu phàm, phá giáp thì cậu đều đấu không nổi đâu , cũng chẳng hề hấn gì với họ.

Hứa Mạt cũng chẳng xa lạ gì với những loại đấu pháp này, cơ mà hắn cũng lười vạch trần. Huống chi Diệp Thanh Điệp nói cũng có lý, hắn mấy ngày nay đã hiểu được tình huống rồi. Những kẻ tai to mặt lớn ở thế giới ngầm kia có sức mạnh không nhỏ, làm sao mình có thể so sánh được với họ chứ.

Hắn càng tò mò hơn về thế giới bên trên kia, rốt cuộc nó như thế nào nhỉ.

-Thôi, hôm nay nghỉ ngơi cho khỏe đi, ngày mai bắt đầu thực hiện nhiệm vụ.

Diệp Thanh Điệp tiếp tục nói.

-Nhiệm vụ?

Hứa Mạt nhìn về phía cô hỏi.

-Săn giết Rắn Hổ Mang.

Diệp Thanh Điệp cười nói.



Sáng sớm ngày thứ hai, Hứa Mạt ngồi xếp bằng từng lá bài tú lơ khơ kim loại bay lượn vòng xung quanh thân thể hắn, tựa như có một cỗ năng lượng đang nâng những lá bài kim loại này lên.

Đây là do Tiểu Thất hỗ trợ làm, bên trong nhà máy cũ có không ít máy móc thiết bị hữu dụng, mặc dù Tiểu Thất chỉ mới mười lăm tuổi nhưng đặc biệt có tài năng ở phương diện cơ khí.

Hứa Mạt cẩn thận khống chế, chỉ thấy bài tú lơ khơ cũng bay trở về trước người hắn, xếp chồng lên nhau rồi rơi xuống trước mặt hắn.

-Phù…

Hứa Mạt thở ra một hơi, mở mắt. Nguyên lực hắn có thể khống chế càng mạnh, niệm lực có thể điều khiến cùng lúc càng nhiều lá bài tú lơ khơ kim loại.

Giết chết Rắn Hổ Mang, hẳn là có thể thở phào một hơi đi?

Trước đó hắn đã lần lượt giết chết bốn tên sát nhân đột nhập vào nhà mình, nhưng vẫn còn tồn tại nguy hiểm như cũ, bởi vì bốn người kia chỉ nhận lệnh trực tiếp từ Rắn Hổ Mang mà làm việc.

Về phần đứng sau còn có ai thì không phải chuyện hắn có thể biết rõ, sau khi giết chết Rắn Hổ Mang, có lẽ sẽ không còn người biết đến sự tồn tại của hắn.

Bên ngoài truyền đến động tĩnh, là Lăng Dung, cô đã dậy từ rất sớm, vừa rửa mặt xong thì nghe thấy tiếng đập cửa dưới lầu nên cô đi xuống tầng dưới mở cửa tiệm.

-Chị Bạch Vi, chào buổi sáng nha. Lăng Dung mỉm cười chào hỏi.

-Chào buổi sáng, tiểu thư Lăng Dung.

Bạch Vi đáp lại:

-Ta đi chuẩn bị bữa sáng.

-Không cần đâu, để ta, chị Bạch Vi không biết Hứa Mạt và Yêu nhi thích ăn món gì. Lăng Dung khẽ cười nói.

-Vậy được. Bạch Vi cũng không cố chấp, gật đầu cười.

Hứa Mạt cũng đã thức dậy, sau khi rửa mặt thì xuống lầu, gọi:

-Chào buổi sáng, tiểu thư Lăng Dung, chị Bạch Vi.

-Chào buổi sáng nha Hứa Mạt. Hai người mỉm cười đáp lại.

-Hứa Mạt, hôm nay ngươi muốn đi ra ngoài à? Lăng Dung hỏi Hứa Mạt.

-Ừ. Hứa Mạt gật đầu nhẹ.

Dường như Lăng Dung suy tư gì đó, sau đó nói với Bạch Vi:

-Tinh Vân đã mời ta nhiều lần nên hôm nay ta muốn qua nhà cô ấy một chuyến, ta đi một mình không dẫn theo Yêu nhi, chị Bạch Vi có thể chăm sóc Yêu nhi không, ta bảo bố hôm nay không cần ra ngoài.

Gần đây Tinh Vân tới khá thường xuyên, có qua có lại nên đương nhiên cũng muốn mời Lăng Dung đến nhà cô ấy làm khách.

Bạn cần đăng nhập để bình luận