Căn Cứ Số 7

Chương 295: Đáng giá mà

-Mấy ngày nay, thành phố Cương Khung đã xảy ra một số chuyện, bộ phận truyền thông đã đưa một phần sự việc lên, trong tình trạng không điều tra rõ ràng nguyên nhân sự việc, công kích thậm tệ học viện siêu phàm, bôi nhọ danh dự của học viện siêu phàm,

-Hiện giờ lại khiến cho người bạn già của tôi phải đứng ra xin lỗi.

Giọng nói của ông cụ uy nghiêm, nghiêm túc, ánh mắt nhìn thẳng, nói::

-Tôi thấy rất đau lòng!

-Đây đã là thời đại gì, nguy cơ đang treo lơ lửng trên đầu mọi người, người mà học viện siêu phàm bồi dưỡng chính là những người dũng cảm, không phải người nhu nhược, đổi lại nếu là học trò của tôi đối mặt với những tên cặn bã đùa bỡn với phụ nữ trên đường, tôi sẽ nói với bọn họ: giết, giết, giết!

Cách màn hình, mọi người ở học viện Nặc Á dường như cảm nhận được sát ý cùng với lửa giận của ông cụ.

-Sự việc lần này là sự sỉ nhục của toàn thành phố Cương Khung, chuyện này có theo chiều hướng nghiêm trọng, truyền thông đã bôi nhọ danh dự của học viện Nặc Á còn có thể tồn tại ở thành phố Cương Khung, xuất hiện trong tầm nhìn của công chúng, tất cả học viên của học viện Nam Minh sẽ không vì thành phố Cương Khung mà chiến đấu nữa. Tương lai nếu có một ngày Cương Khung gặp nguy, mọi người hãy bảo truyền thông ấy, quần áo lụa là bại hoại bước trên chiến trường, ra chiến trường mà chiến đấu cho mọi người.

Giọng nói của ông cụ mang thoe vài phần phẫn nộ rít lên, sau đó video call kết thúc.

Toàn bộ thành phố lại chìm trong tĩnh mịch.

Tất cả những ai tham dự việc này, những ai hoài nghi học viện đều cúi đầu.

Về phần phóng viên truyền thông tham gia chuyện này chỉ còn cảm thấy rét run.

Bọn họ thật không ngờ sự việc lần này sẽ phát triển đến bước này.

Hung thủ giết người mà học viện Nặc Á che giấu là một thiên tài.

Lão viện trưởng của học viện Nặc Á phải cúi đầu xin lỗi.

Viện trưởng của học viện Nam Minh cũng lên tiếng.

Hai ông cụ đều là những nhân vật được kính trọng nhất của thành phố Cương Khung.

-Xong rồi.

Trong lòng rất nhiều phóng viên cảm thấy lạnh cả người, bọn họ đều nhận được đãi ngộ nhưng hiện giờ thì có thể mất đi toàn bộ.

-Viên trưởng, Tổng cục trưởng cục trị an thành phố Cương Khung thỉnh cầu nối máy.

-Nối máy đi.

Lâm Thanh Trạch nói.

Mọi người ngẩng đầu, trên màn hình lại xuất hiện một dáng người mặc chế phục.

-Lão viện trưởng, đối với mấy chuyện xảy ra gần đây tôi thật có lỗi, chúng tôi đã đang điều tra sự việc đã xảy ra, về phần chứng cứ phân cục Trạch Bắc cấu kết với tập đoàn Minh thị mục nát, chúng tôi cũng nắm giữ một ít. Tập đoàn Minh thị và Minh Vũ, trên đầu gánh không ít tội án, còn nữa chúng tôi muốn cảm ơn học viện đã cung cấp manh mối.

-Mặt khác, chuyện đã xảy ra vào buổi tối hôm đó, học viên của học viện Nặc Á đã phải đối mặt với tên côn đồ có cầm vũ khí, bị giết chết là kẻ sát nhân được thuê, những học viên đó đều là người dũng cảm, vô tội.

Tổng cục trưởng cục trị an mở miệng nói:

-Về phía truyền thông đã mục nát, cục trị an cũng sẽ tiếp nhận tiến hành điều tra toàn bộ, cuối cùng, chúc lão viện trưởng khỏe mạnh an khang.

Dứt lời, video call cũng kết thúc.

Tổng cục trưởng cục trị an thành phố Cương Khung tuyên bố Hứa Mạt và học viên học viện Nặc Á vô tội, sẽ điều tra tập đoàn Minh thi, hơn nữa thanh tra toàn bộ nhóm truyền thông đã thối rữa.

Ánh mắt ông cụ nhìn màn hình thu hồi, trước đây không điều tra, bây giờ nắm chắc lại rất chuẩn. Xem ra, rất nhiều người sẽ trở thành đứa trẻ bị bỏ rơi từ sự kiện này.

-Lão viện trưởng, chúng tôi sai rồi.

Có người dân cúi đầu.

-Chúng tôi sai rồi.

Dân chúng tiến vào học viện đều cúi đầu nhận sai.

-Mọi người cũng chỉ là bị mê hoặc, hy vọng về sau có thể nhìn rõ sự việc hơn.

Lão viện trưởng mở miệng nói:

-Mọi người quay trở về cả đi.

-Vâng, thưa thầy.

Hứa Mạt gật đầu, đi theo phía sau lão viện trưởng.

Một già một trẻ cùng nhau rời đi, rất nhiều người đã chụp lại được ảnh này.

Giống như là kế thừa!

Rất nhiều năm sau đó, khi bức ảnh này được tung ra đã được bán đấu giá với giá trên trời.

Một màn này đều đã được toàn dân thành phố Cương Khung chứng kiến.

Học viện Thế Tước, Lâm Tước nhìn bóng dáng kia. Cuối cùng hắn cũng biết được người đánh bại hắn là ai.

Áo Lợi Duy Á ở bên cạnh Lâm Tước cũng đang nhìn tấm lưng kia. Cô đã nhớ kỹ gương mặt Hứa Mạt.

Đồ khốn đáng chết!

...................

Tại một quán ăn nằm ở ngoại ô thành phố Cương Khung, rất nhiều người dang ngồi vây quanh cùng một chỗ nhìn màn hình. Những người này đều là những người dân sống ở tầng đáy của thành phố Cương Khung.

-Đám người khốn nạn kia thế mà lại ép lão viện trưởng đứng ra xin lỗi.

-Đập nát tòa nhà của bọn chúng đi.

Rất nhiều người trong lòng đều cảm thấy căm phẫn.

Tại một vị trí khác, một vài người nhìn bóng lưng của người thanh niên kia đến ngẩn ngơ.

-Ba, ba nói xem, độ dung hợp nguyên lực của Hứa Mạt là cấp mấy?

Tần Lan hỏi.

-Nghe bọn họ nói hình như là cấp S.

Tần Phu nhìn con gái của mình, hai người nhìn nhau, đều cảm thấy có gì đó không đúng.

Đó vẫn là thiếu niên mà đã từng cùng bọn họ đi săn hoang phải không?

-Hiện tại Hứa Mạt là nhân vật lớn của thành phố Cương Khung rồi nhỉ?

Tần Lan nói.

-Đương nhiên rồi, đệ tử chân truyền của lão viện trưởng mà.

Tần Phu đáp lại:

-Tầng lớp cao nhất của Cương Khung đấy.

-Thật nhanh nha.

Tần Lan thì thào nói nhỏ.

-Đúng vậy, nhanh thật đấy.

Tần Phu cảm khái nói. Bọn họ từng làm thí nghiệm độ dung hợp nguyên lực cho Hứa Mạt, cho rằng hắn có cơ hội thăng tiến.

Nhưng trong nháy mắt, Hứa Mạt đã đạt tới cảnh giới mà bọn họ ngưỡng mộ.

Học viên của học viện Nặc Á, đó chính là thiên chi kiêu tử trong mắt bọn họ, cho đến tận bây giờ Tần Lan vẫn cảm thấy tiếc nuối.

Hứa Mạt của hiện tại là là đệ tử chân truyền của viện trưởng học viện Nặc Á.

-Không biết sau này hắn còn có thể nhận ra, gọi một tiếng chị Lan như trước đây không nữa.

Tần Lan cười nói.

Đáng giá mà!
Bạn cần đăng nhập để bình luận