Căn Cứ Số 7

Chương 304: Trò chuyện

-Ầm...

Một tiếng nổ lớn vang lên, hai chân Hứa Mạt ma sát trên mặt đất, lùi ra rất xa.

Trên nắm tay còn lưu lại một hơi thở nóng rực, hơi đau nhức, giống như là bị thiêu đốt vậy.

Hứa Mạt ngẩng đầu nhìn chòng chọc vào đối phương, có chút không vui.

Ánh mắt Nam Minh Nham cũng đang nhìn hắn, cơ mà lại mang theo một vài ý coi thường.

Cấp S được người dân thành phố Cương Khung tôn sùng thành thần thánh.

Nhưng hắn không quan tâm.

Nam Minh thế gia không thiếu một người cấp S.

-Nam Minh Nham.

Một tiếng quát mắng truyền đến, Nam Minh Hỏa Vũ đứng ở trong đình nhìn về phía bên này.

-Chị.

Nam Minh Nham hô lên một tiếng.

-Em đang làm gì đấy?

Nam Minh Hỏa Vũ buồn bực hỏi.

-Đâu có làm gì, chỉ là cùng Hứa Mạt so tài thôi.

Nam Minh Nham nhìn lướt qua Hứa Mạt hỏi:

-Phải không?

-Ầm.

Chân Hứa Mạt đạp lên mặt đất, chạy như điên tới giống y như Nam Minh Nham trước đó, một nguồn năng lượng cường đại phát ra, nguyên lực bên trong được vận ra hội tụ trên nắm đấm.

Nam Minh Nham biến sắc.

Hứa Mạt vậy mà dám phản kích hả?

Hắn đưa tay ra đấm một quyền, đụng vào nắm đấm của Hứa Mạt.

Một trận năng lượng, sức mạnh cấp bốn, ẩn trong đó có dòng điện đang chuyển động.

-Đùng...

Một âm thanh còn điên cuồng hơn nữa truyền ra, bước chân của Nam Minh Nam lùi lại mấy bước, ngẩng đầu nhìn Hứa Mạt.

Trong lúc vội vàng, hắn lại bị Hứa Mạt đánh lui.

-Phải.

Hứa Mạt nhìn Nam Minh Nham trả lời.

Đến mà không trả lễ thì không hay rồi.

Nam Minh Hỏa Vũ kinh ngạc nhìn Hứa Mạt, thực lực của Nam Minh Nham cô cũng biết.

Hứa Mạt là tài năng mới xuất hiện, nhưng trong mắt cô cùng lắm cũng chỉ là một hậu bối, lại có thể dùng một nắm đấm đánh lui Nam Minh Nham?

Thanh niên đứng bên cạnh Nam Minh Hỏa Vũ cũng nhìn về phía Hứa Mạt, ánh mắt hắn bình tĩnh hơn rất nhiều.

Gần đây thành phố Cương Khung xuất hiện một nhân vật thiên bài cấp S, hắn cũng từng nghe nói.

Nhưng mà không quá để ý.

Hắn thấy, sức chiến đấu cá nhân dù có mạnh cũng chỉ có hạn.

Dưới sự cường đại của vũ khí, cá nhân vẫn yếu hơn một chút, cho dù có là cấp S, có thể lớn mạnh đến đâu đi chăng nữa.

Nhưng vẫn là sức chiến đấu đơn độc, chung quy cũng không thể vô địch được.

Hai người đi đến phía bên này, Nam Minh Hỏa Vũ trợn mắt nhìn Nam Minh Nham, sau đó nhìn về phía Hứa Mạt nói:

-Xin lỗi, nó trước giờ đều không hiểu quy củ gì.

-Không sao.

Hứa Mạt đáp lại.

-Hỏa Vũ, có khách đến, vậy ta liền đi về trước, rảnh rỗi ta lại đến thăm.

Thanh niên mở miệng nói.

-Được.

Nam Minh Hỏa Vũ gật đầu, nhìn về phía Nam Minh Nham nói:

-Em đi tiễn đi.

-Được.

Nam Minh Nham trả lời.

Thanh niên kia cũng không từ chối, quay người rời đi, nhìn Hứa Mạt mỉm cười gật đầu ra hiệu, dáng vẻ tươi cười rất hòa đồng.

Nhưng mà, cũng chỉ là gật nhẹ đầu, không hề có ý muốn giới thiệu chính mình.

Hứa Mạt hiểu, đây chỉ là lịch sự thôi, nhưng hắn cũng không có hứng thú tiếp xúc.

Thân phận của người này hẳn là rất không tầm thường.

Hắn sao lại có cảm giác, lão viện trưởng Nam Minh để mình đến Nam Minh thế gia hôm nay, dường như không có ý tốt.

Giống như là cố ý vậy!



Sau khi hai người Nam Minh Nham rời đi , Nam Minh Hỏa Vũ nhìn Hứa Mạt nói:

-Tôi dẫn cậu đi gặp ông nội.

-Được.

Hứa Mạt gật đầu.

Hai người cùng đi lên phía trước, cũng không nói chuyện với nhau.

Chỉnh mình cũng không quá thân thiết.

Đây mới là lần đầu gặp mặt nhau của họ mà thôi, hai người cũng sẽ không đem cái chuyện cười xàm xí để kể cho nhau nghe.

Đi xuyên qua khu vực này, bọn họ tiến vào khu nhà ở. Trên đường đi gặp được không ít người, sự xuất hiện của Hứa Mạt cũng không gây ra gợn sóng gì quá lớn.

Nơi này là nhà lớn Nam Minh, thế gia đã mấy trăm năm, mấy học viên bên ngoài tất nhiên là không thể so sánh cùng được.

Đối với người thuộc gia tộc Nam Minh mà nói, họ đã gặp qua quá nhiều nhân vật lớn rồi.

Gia tộc của bọn họ cũng không phải là không có người cấp S.

Người đó chính là Nam Minh Hỏa Vũ đấy thôi.

Hai người đi vào một tòa nhà u nhã tĩnh mịch trong viện, có một ông cụ đang ngồi ở đó, chính xác là lão viện trưởng của học viện Nam Minh.

Lão viện trưởng của học viện Nam Minh không giống với lão viện trưởng Đàm Đài Minh, tướng mạo của ông rất uy nghiêm, vừa nhìn là biết đã đứng trên đỉnh cao từ lâu, khí thế bất phàm, tùy ý ngồi ở đó cũng khiến cho người ta cảm thấy ông cụ không cần tức giận cũng có cái uy của mình.

-Ông nội.

Nam Minh Hỏa Vũ gọi một tiếng.

-Đến đây.

Lão viện trưởng Nam Minh ngẩng đầu, nhìn về phía Hứa mạt.

Hứa Mạt nhất thời không biết nên xưng hô như thế nào cho đúng.

-Hỏa Vũ, con đi trước đi.

Lão viện trưởng Nam Minh nói với Hỏa Vũ.

-Ngồi đi.

Sau khi cô rời đi, lão viện trưởng chỉ vào cái ghế đối diện rồi nói.

Hứa Mạt cũng không giả bộ, trực tiếp ngồi xuống.

Có người mang đồ ăn lên, lão viện trưởng Nam Minh mở miệng nói:

-Cùng ta ăn một chút đi.

-Vâng

Hứa Mạt gật đầu:

-Thầy bảo tôi tới đây trước để cảm ơn ngài.

-Chuyện nhỏ như đánh rắm, lão già kia lắm chuyện.

Lão viện trưởng Nam Minh cầm lấy đôi đũa rồi đứng lên, như là một bậc trưởng lão bình thường không có lễ nghi quy củ, có vẻ rất tùy ý.

-Ăn đi, ở chỗ tôi thì không cần quy củ gì cả.

Ông cụ nói với Hứa Mạt. Hứa Mạt cũng sẽ không khách khí nữa.

-Hàn Thanh, nguyên lực cấp B, Nam Minh Nham cũng có nguyên lực cấp B, nhưng mười tên Hàn Thanh cũng không đánh thắng được Nam Minh Nham.

Ông cụ vừa ăn vừa nói:

-Nguyên lực của cậu là cấp B -, mặc dù đã luyện phương pháp hít thở Cửu Đoạn, sức mạnh cũng tăng tới cấp 4, thì cũng không hẳn là có thể đánh thắng được Nam Minh Nham, trên người cậu vẫn còn bản lĩnh khác.

Hứa Mạt ngẩng đầu nhìn ông cụ, có chút kinh ngạc.

Những chuyện đã xảy ra bên ngoài hắn biết không có gì kỳ quái, nhưng liếc mắt một cái có thể nhìn ra lực chiến đầu tiềm ẩn, thì ánh mắt ấy cũng thật nham hiểm.

-Nói thật thì độ dung hợp nguyên lực của cậu có phải cấp S hay không, ta vẫn có chút nghi ngờ, với những gì ta biết về lão già kia thì thái độ của ông ta có chút khác thường, chắc là cấp SS nhỉ?

Lão viện trưởng Nam Minh ngẩng đầu nhìn Hứa Mạt nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận