Căn Cứ Số 7

Chương 230: Đạo lý

Minh Vũ.

Điều này khiến Hứa Mặc hơi sầu não, sao tần suất gặp phải tên này cao vậy.

Minh Vũ đang đi cùng một nữ học viên xinh đẹp, cảm thấy cá sắp lọt lưới nên tâm trạng tương đối vui vẻ.

Nhưng khi nhìn thấy Hứa Mạt, trong nháy mắt tâm trạng vui vẻ kia biến mất không còn sót lại chút gì, ánh mắt trở nên u ám.

Nghĩ đến hai lần bị đánh trước đó, Minh Vũ cảm thấy cực kì bực bội.

-Hắn một mực nhìn ngươi, hai người quen nhau sao?

Nữ học viên bên cạnh Minh Vũ có vẻ ngoài ngọt ngào, cô cảm thấy ánh mắt Hứa Mạt nhìn về Minh Vũ có vẻ không thân thiện.

Sắc mặt Minh Vũ khó chịu, hắn cũng cảm nhận được ánh mắt của Hứa Mạt, nắm chặt tay thành nắm đấm, thấp giọng nói:

-Một tên thợ săn hoang dã mà thôi, dựa vào nữ nhân để vào được học viện.

-Ăn bám?

Nữ học viên cười nhạt nói.

-Ừ, giáo viên của học viện chúng ta, Lâm Tịch, bề ngoài nhìn thì thuần khiết, sau lưng sợ rằng không phải loại tốt lành gì.

Minh Vũ lạnh như băng nói.

Mặc dù Minh Vũ nói không lớn, nhưng với thính lực của Hứa Mạt làm sao có thể không nghe được.

Ánh mắt hắn trở nên lạnh hơn, đi về phía Minh Vũ.

-Hắn đến rồi.

Nữ học viên nhẹ giọng nói, Minh Vũ ngẩng đầu nhìn, liền thấy Hứa Mạt tăng tốc vọt về phía hắn.

-Ta.

Minh Vũ còn chưa dứt lời, đã bị một nắm đấm đánh xuống.

-Phanh.

Minh Vũ lại lần nữa ngã xuống.

Đây là lần thứ ba rồi.

Các học viên đi xung quanh học viện đều dừng lại, nhìn về phía Hứa Mạt.

Ở trong học viện ngang nhiên ẩu đả?

Đương nhiên cái này cũng chưa thể tính là ẩu đả.

-Ông đây muốn ngươi chết.

Tâm tính Minh Vũ hoàn toàn bộc phát.

-Phanh, phanh, phanh...

Từng quyền nện xuống, âm thanh Minh Vũ càng ngày càng nhỏ, co rúc trên mặt đất, lấy tay bảo vệ đầu.

-Đây không phải là nhị thiếu gia Minh Vũ của tập đoàn Minh thị sao?

-Nghe nói hắn là tên công tử bột, không giống nha, công tử bột sao có thể thảm thương như vậy.

-Tên kia là ai, đánh tàn bạo quá.

Những người xung quanh cảm thấy đồng cảm với Minh Vũ, nhị thiếu này không hề giống với những nhị thiếu khác tí nào.

Không phải đều là nhị thiếu đánh người khác sao?

Sao người này lại bị người khác đánh.

Trần Thu Tuyết cũng nghe động tĩnh sau lưng.

Cô quay đầu lại nhìn, liền thấy Hứa Mạt đang đánh Minh Vũ một cách thô bạo.

Trần Thu Tuyết há to miệng, học viên chuyển trường này thực sự có cá tính!

Hắn không sợ bị học viện đuổi học sao.

Hứa Mạt đánh xong, thấp giọng nói với Minh Vũ:

-Về sau thấy ngươi một lần liền đánh ngươi một lần.

Nói xong hắn rời khỏi đây, như chưa từng có chuyện gì xảy ra cả.

Minh Vũ rống lớn một tiếng, như là đang phát tiết.

Hắn đường đường là nhị thiếu gia tập đoàn Minh thị, lại bị uy hiếp như vậy.

Gặp một lần, đánh một lần?

Nữ học viên bên cạnh sợ ngây người, ngờ vực nhìn Minh Vũ, nói:

-Ngươi có phải là người của tập đoàn Minh thị không thế?

Nói xong, cô trực tiếp đi.

Từ trước đến nay Minh Vũ luôn khoe khoang trước mặt cô, vậy mà hôm nay trong nháy mắt lại bị một tên thợ săn ăn bám đánh tơi bời.

Chắc chắn là giả.

Minh Vũ phát điên khi bị mọi người vây quanh, lục danh bạ tìm bấm số của Cục Trị an.

Có điều khi Cục Trị an nghe được là sự việc bạo lực học đường của học viện Nặc Á, nói sẽ để cho học viện xử lý.

Sự việc của học viện Siêu Phàm, Cục Trị an mặc kệ!

Minh Vũ tức đến muốn nổ tung, hắn lại bấm một dãy số khác, là giáo sư của Minh Huy, người tiến cử thành lập quỹ ngân sách Minh thị, hắn cũng là nhờ đối phương mới vào được học viện.

Lần này không có lý do gì, Hứa Mạt vô duyên vô cớ đánh hắn trên đường, hắn muốn để Hứa Mạt cút ra khỏi học viện, lại tìm người giết chết Hứa Mạt.

Rất nhanh, vấn đề được báo cáo qua từng ban, cuối cùng đến tay viện trưởng Lâm Thanh Trạch. Lâm Thanh Trạch đang đau đầu vì chuyện của học viện Thế Tước. Rơi vào đường cùng, hắn đành bấm số bộ đàm của Hứa Mạt.

Hứa Mạt mới vừa đi tới toà lớn cơ giáp thì nhận được cuộc gọi của Lâm Thanh Trạch.

-Lâm viện trưởng.

Hứa Mạt kết nối.

-Hứa Mạt, vừa nãy ngươi đánh Minh Vũ?

Lâm Thanh Trạch hỏi.

-Đúng vậy.

Hứa Mạt thản nhiên thừa nhận:

-Nếu Lâm viện trưởng cảm thấy khó xử, ta có thể rời khỏi học viện.

Hứa Mạt vào được học viện là nhờ Lâm Tịch.

Nghe thấy Minh Vũ sỉ nhục Lâm Tịch, hắn làm sao có thể thờ ơ, cùng lắm thì coi như hắn chưa từng đến đây học.

-Không, không phải làm khó dễ ngươi.

Lâm Thanh Trạch rùng mình, nói:

-Ta chỉ là muốn hỏi một chút, tên Minh Vũ kia đã làm gì, có muốn ta giúp ngươi xử lý hắn không?

Hứa Mạt có phần cảm động thầm nghĩ không hổ là học viện Siêu Phàm, giáo sư đã về hưu vẫn là cao thủ, ngài viện trưởng cũng thấu hiểu lí lẽ như vậy.

-Chỉ là ân oán cá nhân, không cần ngài phải xử lý.

Lâm viện trưởng đã hiểu rõ lí lẽ như thế, Hứa Mạt tự nhiên không thể để cho Lâm Thanh Trạch khó xử.

Bị đánh lại còn bị xử lý, ít nhiều cũng có hơi vô lý đi.

Hứa Mạt hắn vẫn rất hiểu đạo lý.

-Vậy được rồi, Hứa Mạt à, ngươi đã quen thuộc với học viện chưa?

Lâm Thanh Trạch quan tâm nói.

-Rất tốt.

Hứa Mạt đáp.

-Vậy là tốt rồi, nếu ngươi gặp phải chuyện gì thì cứ trực tiếp tìm ta.

Lâm Thanh Trạch nói.

-Được.

Hứa Mạt đáp lại:

-Vậy nếu sau này nhìn thấy Minh Vũ, ta nhịn không được lại đánh hắn tiếp thì phải làm sao?

-Khụ khụ.

Lâm Thanh Trạch ho khan, nói:

-Đó nhất định là do tên Minh Vũ đáng bị đánh, nhưng mà.. đừng đánh đến xảy ra án mạng là được.

-Cảm ơn Lâm viện trưởng.

Trong lòng Hứa Mạt cảm động.

Có câu nói này của Lâm viện trưởng, Hứa Mạt an tâm hẳn.

Lâm Thanh Trạch thả bộ đàm xuống, lại đau đầu.

Thiên tài quả nhiên đều có cá tính.

Vụ việc lần này với học viện Thế Tước, khuôn mặt bọn hắn khẳng định là bị ném đi rồi, về sau chỉ còn trông cậy vào Hứa Mạt sẽ lấy lại danh dự cho học viện Nặc Á.

Siêu S nha!

Người này mà bỏ chạy, lão viện trưởng sẽ đến lột da hắn ngay.

Không thể trêu vào, không thể trêu vào.

Đến nỗi tập đoàn Minh thị, liên quan cái rắm gì đến hắn chứ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận