Căn Cứ Số 7

Chương 329: Mong đợi

-Mấy đứa chuẩn bị một chút, nấu vài món, có khách tới.

Ông lão mở miệng nói.

Lâm Tịch và những người khác hơi ngạc nhiên.

Thân phận của ông, viện trưởng học viện Nặc Á, Chiến Thần Đạm Đài.

Giao cho họ tiếp đãi một vị khách.

Vị khách này, sẽ có thân phận gì?

-Được ạ, bọn con đi chuẩn bị liền.

Diệp Thanh Điệp gật đầu nói, ba người rời khỏi, Lâm Tịch cũng đi theo.

Mặc dù là siêu phàm giả, nhưng làm việc nhà cho lão viện trưởng cũng chẳng sao cả.

-Hứa Mạt.

Ông lão gọi một tiếng.

-Dạ thầy.

Hứa Mạt đáp lại.

-Lát nữa đi cùng với ta.

Ông lão ra lệnh.

-Dạ.

Hứa Mạt nghiêm túc gật đầu, hắn không biết lão nhân muốn tiếp đón ai mà lại trịnh trọng như thế.

Nhưng có thể tưởng tượng được, nhất định phải là nhân vật đứng đầu thành phố Cương Khung.

Lúc chạng vạng tối.

Một đoàn xe lái vào trong trang viên.

Ông lão ngồi trước bàn ăn trong trang viên chờ đợi, Hứa Mạt đứng phía sau ông.

Nhìn thấy đoàn xe tiến vào, trong lòng Hứa Mạt hơi chút xao động.

Xe bọc thép.

Giống như những con quái vật bọc thép, bảo vệ chiếc xe ở giữa.

Quân khu.

Những người xung quanh xuống xe trước, sau đó mới mở cửa chiếc xe ở giữa.

Một người đàn ông trung niên mặc quần áo bình thường nhìn khoảng bốn mươi tuổi bước xuống, nhưng cho dù là quần áo bình thường thì một khi đứng ở đó cũng toát ra khí chất oai phong.

Người đàn ông trung niên nhìn thấy ông già Đạm Đài trong trang viên thì khẽ gật đầu rồi bước về phía trước, những người phía sau cũng đi theo.

Ông cụ đứng dậy chào, hai người bắt tay nhau.

-Lão viện trưởng, đã lâu không gặp ngài.

Người đàn ông trung niên nói.

-Gặp ta thì dễ, nhưng gặp cậu mới khó.

Ông lão nói:

-Ngồi xuống đi.

-Dạ.

Hai người cùng ngồi xuống.

Hứa Mạt đứng ở phía sau, hắn liếc mắt nhìn những người đằng sau người đàn ông trung niên, khí thế mạnh mẽ, đều là cao thủ.

Hơn nữa, hẳn đều là cao thủ trong quân khu.

-Tôi cũng muốn ra ngoài đi dạo, nhưng ra ngoài một chuyến cũng không dễ dàng gì.

Người đàn ông trung niên mở miệng nói:

-Dù sao rất nhiều người đều ngóng trông tôi chết.

Lão viện trưởng biết, đối phương đang nói thật.

Đối với ông mà nói, những người đó có thể chỉ muốn ông về hưu chứ không hi vọng ông chết.

Nhưng đối với người đàn ông trung niên trước mặt này, rất nhiều người ở thành phố Cương Khung muốn anh ta chết.

Hơn nữa, họ đều là những nhân vật cấp cao.

-Nếu đã biết, lần này nghĩ như thế nào lại ra ngoài?

Lão viện trưởng hỏi.

Người đàn ông trung niên ngẩng đầu nhìn lão viện trưởng, nói:

-Bây giờ thành phố Cương Khung đã hết thuốc chữa rồi, thế mà lại dùng phương thức như vậy bức bách một vị anh hùng thoái ẩn. Anh em Thẩm gia đều là những kẻ độc ác, tàn nhẫn, đại diện cho dân chúng nổi loạn, ở thành phố Cương Khung có danh vọng cực cao, bọn hắn muốn xua hổ nuốt sói, nếu như cứ cố chấp thì học viện chắc chắn sẽ bị xóa sổ, lão viện trưởng thật sự định trơ mắt nhìn chuyện này xảy ra sao?

-Nếu không thì thế nào?

Ông lão nhìn hắn hỏi.

-Tôi không có giác ngộ cao như vậy, nếu như bọn họ muốn đối phó, tôi sẽ trực tiếp khai chiến.

Người trung niên lạnh lùng nói.

-Chúng ta không giống nhau.

Ông già trả lời.

-Không có gì khác biệt, mấy năm gần đây, bọn họ bắt đầu cắt giảm chi tiêu kinh phí cho quân đội, cung cấp vũ khí cấp thấp, muốn ép tôi giao quyền.

Người trung niên mỉa mai:

-Bọn họ nghĩ nhiều rồi.

-Lão viện trưởng, có muốn đến chỗ của tôi hay không, tôi cần một vị quân thần trấn giữ.

Người đàn ông trung niên rốt cuộc cũng nói ra mục đích của mình.

Ông lão cười lắc đầu:

-Ta già rồi, không muốn nay đây mai đó nữa, hiện tại ta đã quyết định về hưu, đã đến lúc phải tận hưởng cuộc sống an nhàn.

Người trung niên cũng không khuyên nhủ thêm, đây là chuyện nằm trong dự liệu.

Hắn nhìn về phía Hứa Mạt phía sau lão nhân, hỏi:

-Có thể giao cậu ấy cho tôi không? Có tôi bên cạnh, đảm bảo không ai có thể động đến cậu ấy.

-Đây mới là mục đích chuyến đi này của cậu.

Ông già mỉm cười và nói.

-Lão viện trưởng bằng lòng đi đương nhiên sẽ tốt hơn.

Người trung niên nói.

Lão viện trưởng đi rồi, đồ đệ có thể không đi sao?

Một mũi tên trúng hai con nhạn.

Đương nhiên, đồ đệ đi thôi cũng được.

-Hứa Mạt.

Ông lão nhìn Hứa Mạt đứng sau lưng, gọi một tiếng.

-Dạ thầy.

Hứa Mạt bước lên phía trước.

-Đây là Bản tư lệnh.

Ông lão chỉ vào người đàn ông trung niên đối diện.

-Bản tư lệnh?

Hứa Mạt lộ ra vẻ kỳ quái.

Bản Trạch Danh, hình như là người của quân khu.

-Bản Trạch Danh là con trai của ta, nhưng không có nhiều người biết.

Người trung niên nhìn về phía Hứa Mạt mở miệng nói.

Bản gia, là gia đình quân nhân, người bên ngoài chỉ biết là Bản Trạch Danh là người của Bản gia, nhưng lại không biết hắn là con trai của Bản tư lệnh.

Tất nhiên, vấn đề này không thể che giấu được những người cấp cao hơn.

Giống như lão viện trưởng đây, đương nhiên biết.

-Bái kiến tư lệnh.

Hứa Mạt hành lễ, nhưng hắn vẫn hơi kinh ngạc.

Bản Trạch Danh lại là con cháu của một người đứng đầu trong quân đội, chẳng trách động một tí là điều động xe bọc thép.

Về chuyện này, e rằng Lý Mạn và Tôn Tiểu Tiểu đều không biết.

-Thế nào, có hứng thú không?

Bản tư lệnh cười, nói với Hứa Mạt.

Hứa Mạt nhìn về phía lão nhân.

-Không được.

Lão nhân từ chối.

Bản tư lệnh nhìn về phía lão nhân, chỉ thấy ông mở miệng nói:

-Trong tương lai, Bản Trạch Danh sẽ kế thừa vị trí của cậu, há chẳng phải đồ đệ của ta sẽ làm phụ tá sao? Lão già ta không đồng ý, nhưng mà Hứa Mạt và Bản Trạch Danh vẫn luôn có thể làm ‘bạn bè’.

Ánh mắt Bản tư lệnh nhìn Hứa Mạt đầy ẩn ý.

Lão viện trưởng có kỳ vọng rất cao với Hứa Mạt.

Sĩ quan phụ tá của tư lệnh, địa vị thấp sao?

Đương nhiên không thấp.

Nhưng hiển nhiên, mong đợi của lão nhân đối với Hứa Mạt không chỉ dừng lại ở đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận